Ta vừa muốn tỉnh lại đã là giữa trưa, thái dương thật to xuyên thấu qua đỉnh đầu thủy tinh vừa lúc chiếu nắng đến mông ta: “A, chậm!” Ta lập tức ngồi bật dậy.
Một cánh tay đem ta lại đè xuống: “Không có việc gì, tiếp tục ngủ.”
“A? Dật Dật, ngươi hôm nay không cần đi làm?” Ta xem hắn híp híp mắt, vừa lười biếng lại vừa mê người.
Miệng của hắn hơi giơ lên, lộ ra một độ cong tuyệt đẹp: “Từ hôm nay trở đi ta nghỉ ngơi, ở nhà cùng ngươi.”
“Thật sự?”
“Ân.”
“Vậy ngươi có vứt Tư Đồ Hưởng sang Châu Phi bồi voi không?” Ta còn quan tâm chuyện này lắm lắm a.
Tư Đồ Dật tà tà cười, nhéo nhéo cái mũi của ta: “Ngươi yên tâm đi, tuy rằng hắn hiện tại không ở Châu Phi, nhưng khẳng định đang cực kỳ khổ sở, kêu cha gọi mẹ.”
“Ha ha, thật tốt quá!” Ta cao hứng ôm cổ hắn, cọ cọ lên mặt hắn.
Hắn nghiêng đầu, vừa lúc môi ta rơi xuống môi hắn, tứ phiến môi mềm mại gắt gao dính vào cùng nhau, thật lâu sau mới dần dần tách ra.
“Tiểu Bạch.” Hai mắt hắn phát sáng nhìn ta, tim của ta mãnh liệt nảy lên: “Cái gì?”
“Ta dạy ngươi biết chữ!”
“A?” Ta chu mỏ nói: “Ta không cần học, ta cũng không phải không biết chữ, ai bảo chữ của các ngươi rất quái dị đi.”
Hắn nhìn ta liếc mắt một cái: “Nếu ngươi biết chữ, chạy lung tung cũng không sợ bị lạc a, ta lại không cần ngươi biết viết, chỉ cần ngươi nhận được mặt chữ, yêu cầu của ta không cao, một ngày chỉ cần ngươi học mười chữ, thế nào?”
Mười chữ? Có thể làm được, ta cố mà gật gật đầu: “Thế thì mười chữ, không được nhiều thêm một cái đâu nga!”
“0123456789 rất đơn giản thôi, ha ha!” Ta xem trên bàn hắn viết này tự không khỏi tự kỷ cười to: “Ta là thiên tài, vừa nhìn liếc một cái liền học xong.”
“Thật sự?” Hắn tùy tay vẽ một cái vòng: “Đây là mấy?”
“Quyển quyển là 0!” [R: quyển quyển: tròn tròn]
“Ân, tiếp, đây là mấy?” Hắn lại vẽ số 3.
Ta thốt ra: “Đây là 8!”
Miệng hắn hơi giương lên, lại vẽ cái 8: “Thế đây là mấy?”
“Đây là 3!”
Hắn lấy bút gõ gõ đầu của ta: “Sai rồi, sai rồi! Giống hồ lô là 8, nửa hồ lô là 3, ngươi xem lại mấy con số một lần nữa đi.”
A? Sai rồi? Ta cười gượng nói: “Sai a sai a!” Ta thật nghiêm chỉnh lại đem mấy con số kia nhìn qua nhìn lại đến mấy lần: “0,1,2,3,4,5,6,7,8,9”
“Lại đến kiểm tra ta!” Ta lúc này là tin tưởng mười phần.
Hắn tiếp tục vẽ con số: “Đây là mấy?”
“4!”
Hắn gật gật đầu, tiếp tục vẽ cái 3: “Đây là 3 hay là 8?”
Thiết, quá xem thường người, ngươi cho ta là ngu ngốc a? Ta không phục nhướng mắt: “Nửa hồ lô thôi, là 3!”
Hắn vừa lòng gật gật đầu, cười nói: “Còn chưa phải ngốc quá, đến xem đây là mấy?” Hắn lại vẽ cái 9.
Ta đắc ý vênh váo nói: “6 chứ gì!”
Trên mặt hắn tươi cười lập tức tắt ngúm, thở dài, lắc lắc đầu: “Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch.”
“Gì? Ta sai rồi sao?” Ta vẻ mặt mờ mịt.
“Đây là 9! Ngược lại mới là 6!”
Ta mơ mơ hồ hồ lấy bút trên giấy vẽ loạn: “A? Đây là tại nó không đúng chứ, hảo hảo còn trở mình cái gì a? 9 là 9 thôi, còn giả vờ cái gì 6 đâu, thật là.” [R: ý ẻm là số 9 nó nằm ngược giả vờ làm số 6:D]
……