Hắn là người tu luyện, đã ở trong núi sâu này hơn trăm năm chưa từng rời đi, ngoại trừ các đạo nhân, nơi đây không có mấy ai sinh sống. Quang cảnh cũng tiêu điều, thưa thớt, chỉ có một đóa sen băng đứng trong hồ nước ngoài cửa động.Hắn thường sững sờ nhìn hoa sen băng. Nơi tu luyện như vậy có hoa thật sống động. Một hôm đi đến bên hồ băng, nước hồ cạn, hắn đứng thẳng lưng, vừa đủ che ngực, hắn đi chân trần đến chỗ hoa sen trong hồ. Môi mấp máy nói với hoa :"Nếu ngươi có thể nói chuyện với ta thì tốt." Hắn tu luyện lâu như vậy, hoa ở đây cũng chưa tàn. Có thể nói nó cũng đang tu luyện không?"Được rồi. Do ta ảo tưởng thôi. Làm sao ngươi có thể nói chuyện. ”Hắn cười nhạt, rồi ở trong hồ băng cả một đêm, mãi đến khi sắc trời trở nên trắng xóa, hắn mới khó khăn bước ra khỏi hồ. Ngay lúc đó, không ai nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên phía đài sen trong hồ. Hắn vừa ra khỏi hồ băng thì sốt cao không ai chăm sóc.. Bỗng chốc, luồng sáng phát ra từ lòng hoa sen băng. Xuất hiện 1 nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nàng lang thang quanh hồ rồi bay lên bờ. Và tất nhiên chỉ còn lại thân hoa sen trắng trong hồ đang bay theo gió. Nàng là yêu tinh hoa đã tu luyện năm trăm năm. Từ khi nàng bắt đầu tu luyện thì các đạo sĩ đã xuất hiện ở đây. Nhưng không biết tại sao, nàng lại có cảm giác cự tuyệt họ. Đây là lý do họ không biết đến sự tồn tại của nàng trong hàng trăm năm. Khẽ thở dài một hơi, nàng vẫn không kìm được lòng, ngắt một cánh sen trên người, sắc thành nước rồi đưa cho hắn uống. Hoa sen băng trăm tuổi sau khi lấy linh lực có thể khiến người chết sống lại. Việc hắn sốt nhẹ, cơ thể nóng lên thì chỉ một cánh hoa là đủ. Ngày hôm sau, hắn tỉnh dậy thấy người sảng khoái hẳn lên, dường như cơn bệnh chỉ là ảo giác của chính mình, chẳng lẽ ... Hắn nghĩ ra điều gì đó liền đứng dậy lao ra hồ băng ngoài động, nhìn bông sen băng trong hồ đung đưa theo gió. " Có phải ngươi không? Chắc chắn, người giúp ta"Hắn giả bộ lãnh đạm, hờ hững thu hồi ánh mắt, quay về nghỉ ngơi trong sơn động. Nhưng hắn không thấy ánh sáng rực rỡ trên bông hoa sen, khi hắn quay đầu lại thì ánh sáng mờ đi ngay lập tức.Ngày đó, hắn sốt cao. Nàng chỉ có thể dùng một cánh hoa của mình để giúp hắn trị bệnh, mười năm hao tổn tu luyện tuy rằng không nhiều, nhưng cũng khiến nàng bị thương, phải từ từ phục hồi. Một ngày nọ, hắn lần nữa xuống hồ băng, bước đến đài sen, ngón tay có khớp xương rõ ràng vuốt ve cánh hoa khiến đài sen băng run lên. "Ta đi đây. Ta cần quay lại giải quyết việc ở Nam Trang. Không biết khi nào ta mới quay lại. Mong rằng lần sau khi trở về, ngươi sẽ mở lòng để có người nói chuyện với ta." Vì lý do nào đó, Linh Chi cảm thấy không muốn hắn rời đi, nhưng sau cùng, nàng không nói gì, bất động nhìn hắn, từng bước, từng bước biến mất. Khi hắn đã khuất bóng phía xa, hoa sen băng biến thành hình nữ nhân và đi dạo ven hồ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hồ băng dưới hình dạng con người trong hàng trăm năm qua, lúc đạo sĩ sinh sống trong sơn động, hoa sen băng không dám biến thành hình người. Trong lòng Linh Chi có rất nhiều cảm giác không rõ ràng, đều là tình cảm trước nay nàng chưa từng có, nên sợ hãi không dám đến gần hắn. Nàng không dám cho hắn biết rằng trí tuệ tâm linh của hắn đã được khai mở. Lại càng không dám để cho hắn phát hiện nàng có thể biến thành người. ***Còn có lý do khác khiến nàng sợ hơn, nguyên lai là hồ băng này rất lớn, có rất nhiều sen băng như nàng, lúc nàng bắt đầu nở hoa cũng không ngoạn mục như họ.Nhưng một ngày ... đã lâu lắm rồi. Linh Chi không cởi mở, không biết gì, không thể biến