Nàng không biết tại sao mình có thể nhớ rõ như vậy. Trong suốt thời gian qua, từng hình ảnh đọng mãi trong tâm trí nàng. Linh Chi sợ bản thân lại mắc sai lầm nên không dám đến gần hắn. Vì nàng không muốn như yêu tinh hoa năm đó. Hết lòng yêu 1 người, kết quả lại mang sói vào nhà.Nàng không nghĩ tới những chuyện này nữa. Chỉ chơi đùa trong hồ băng lúc hắn không có ở đây, nếu mệt mỏi nàng liền vào trong hang đọc sách của Đạo gia. Linh Chi không biết ngôn ngữ này, nhưng nàng thích cầm nó trong tay. Bởi vì nhìn sách, trong đầu nàng sẽ hiện ra khuôn mặt ôn nhu của hắn. ***Sáng sớm..Linh Chi vừa chuẩn bị biến thành nữ nhân thì từ xa nhìn thấy bóng người đang đón ánh ban mai. Đó là hắn, hắn trở về rồi. Nàng lập tức xua tan ý định biến thành người, lẳng lặng nhìn hắn đi về phía hồ băng, Linh Chi không bao giờ nghĩ tới, bản thân lại chờ đợi, trông ngóng, thương xót hắn như vậy. Hắn gầy đi 1 vòng, cả người tiều tụy thiếu sức sống, khoảnh khắc hắn ngã xuống, Linh Chi cảm thấy tim như bị kim đâm vào. Đau đến mức thở không ra hơi. Nàng bất chấp tất cả, hóa thành hình người, bay đến đỡ lấy hắn vào lòng.Sau khi đưa hắn yên vị vào trong hang nằm, nàng nhanh chóng trở lại hình dáng ban đầu vì sợ bị phát hiện. Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trên giường đá trong hang động, bất chợt hắn nghĩ đến nữ nhân ngốc nghếch lao về phía mình với vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ nhu tình. "Ở đây chỉ có 1 mình ta với ngươi. Nha đầu ngốc chạy tới chỗ ta, mặc y phục trắng là người đúng không?"Linh Chi nhìn hắn hồi lâu, nụ cười của hắn rất đẹp. Hoa sen băng đung đưa trong gió, tựa như không có nghe thấy lời của hắn. Nhưng hắn không nản lòng.“Nữ nhân ngớ ngẩn này, ở với ta đã trăm năm nay, không biết ta tốt hay xấu?” Hắn lại lẩm bẩm, như đang nói với chính mình.“Dù có chết. Ta sẽ không để người khác làm tổn thương nàng. ”Hắn thực sự không phải là người xấu sao? Có lẽ, nàng có thể tin hắn một lần. Quên đi chuyện của yêu tinh hoa ngày trước. Lúc này, nàng chỉ muốn tin hắn là người tốt. Thoáng cái, hắn liếc nhìn thấy ánh sáng lóe lên, màu trắng lan tỏa xung quanh.1 nữ nhân trong y phục trắng tinh khiết đang hiện ra nhìn hắn. Mái tóc nàng đen như mực, bay nhẹ trong gió, nụ cười duyên dáng, ánh mắt xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi. Hắn bàng hoàng, nhảy dựng đứng bên hồ, chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt.Bất giác, hắn đưa tay xoa tóc nàng.“ Nữ nhân ngốc, tại sao bây giờ mới lộ diện?” Giọng nói của hắn rất dễ chịu, dịu dàng, đầy từ tính. Nàng nhìn hắn, mỉm cười, môi khẽ mở."Bí mật."****Kể từ ngày đó, hoa sen băng mỗi ngày đều biến thành người, chỉ khi đêm xuống mới trở lại hình dáng ban đầu để nghỉ ngơi." Này, tiểu đạo sĩ, ta vẫn chưa biết tên của chàng là gì?"Đạo sĩ đặt quyển sách trong tay xuống, lấy giấy viết tên mình lên đó, khi viết xong, hắn liền viết một cái tên khác bên cạnh. Linh Chi không biết chữ, nhìn đạo sĩ với ánh mắt khó hiểu, hắn mỉm cười chỉ vào dòng chữ bên phải và nói:“Phong Lẫm Nhiên”“Phong Lẫm Nhiên” nàng thì thào.“Đây là tên của chàng sao? Tên này thật hay, ta rất thích. "" Đúng vậy, còn bên cạnh là tên của nàng."" Cảm ơn chàng, ta cũng muốn học."" Được, nếu rảnh thì nàng có thể vào đây học."****Hôm sau, hắn vừa hái ít rau từ bên ngoài về thì nghe thấy tiếng của nàng, hắn sải bước vào hang động. Nhìn nét chữ ngoằn ngoèo khó