Người Mang Sứ Mệnh Của Băng

Không Còn Như Trước


trước sau

Phong Lẫm Nhiên ngoái lại nhìn Linh Chi chạy ra khỏi hang, rồi quay lại nhìn Sư phụ."Ta thật không ngờ, sen băng lại biến thành hình người và bị ngươi giấu đi. ”Lão Đạo Sĩ cũng là một người tu luyện, nhìn thoáng qua có thể thấy hình tượng hoa sen băng trong người Linh Chi.“ Không tốn nhiều công sức để tìm được Hoa sen băng.  Không ngờ, tổ tiên đáng thương của ngươi hết sức bảo vệ bông hoa cuối cùng, vậy mà ngươi lại tự mình chạy ra ngoài, haha, buồn cười!"Đám người cười ồ lên. Linh Chi không ngốc, nhìn tình cảnh trước mắt, nàng biết mình đã gây ra rắc rối lớn, nhưng nàng không thể bỏ mặc Phong Lẫm Nhiên được.  Nàng không muốn hắn bảo vệ nàng bằng cả mạng sống của mình, bây giờ chỉ có nàng mới có thể giúp hắn.Phong Lẫm Nhiên cảm thấy sự dao động sức mạnh tinh thần của nàng, hắn không muốn vì hắn mà nàng phải mạo hiểm. Đời này, hắn đã hứa sẽ bảo vệ nàng. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn đứng dậy chặn trước mặt Linh Chi."Nàng ấy là của ta.  Các ngươi không đủ tư cách mang nàng ấy đi.  "Lão Đạo Sĩ như vừa nghe thấy một câu chuyện cười. Hắn ta cười ầm lên." Phong Lẫm Nhiên, ta đã nghe sư phụ đời trước nói. Ngươi từng là người có hiểu biết và võ công mạnh nhất. Nếu kỹ năng của ngươi vẫn còn như trước thì ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng hiện tại, bản thân ngươi đã mất đi 1 phần công lực, ngươi kém ta một nửa sức mạnh, ngươi nghĩ ta không thể giết ngươi? Theo lí mà nói, ngươi còn là trưởng lão của ta, ta mang danh Sư phụ cũng chỉ là cái cớ. Nếu ngươi sáng suốt thì giao cây sen băng ngàn năm này ra, ta sẽ cho ngươi 1 con đường sống. "Khi nói đến hoa sen băng, Phong Lẫm Nhiên run lên, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía đạo sĩ."Ngươi nằm mơ! Muốn giết nàng thì bước qua xác ta trước."Hắn vất vả đứng lên, bảo vệ Linh Chi sau lưng.  Thân hình gầy gò của hắn như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng đôi chân vẫn đứng vững tại chỗ.  Linh Chi từ phía sau ôm lấy hắn."Phong Lẫm Nhiên,ta không đáng để chàng phải hi sinh, tuy rằng chàng cùng ta ở đây trăm năm, nhưng đến tận bây giờ chàng mới biết thân phận của ta. Hiện tại những người này đều vì hoa sen băng mà đến, ta nên xử lý bọn họ, xử lý rắc rối của chính mình. Chàng không cần phải khổ tâm như vậy." Kéo hai tay của nàng ra, Phong Lẫm Nhiên quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn chỉ có một mình Linh Chi.  Không đợi hắn nói gì, nàng đã tiến lên phía trước, đối mặt với Lão Đạo Sĩ."Lão đạo, ngươi nhìn nhầm rồi, không có Sen băng ngàn năm ở đây, ta mới năm trăm tuổi, không phải thứ ngươi cần."Hắn ta không có kiên nhẫn, vừa mới bị hai người bọn họ làm lơ, hắn ta rất tức giận, trực

tiếp giơ kiếm chỉ vào Phong Lẫm Nhiên."Ta tu luyện hơn 90 năm, có thể nhìn thấy vô số yêu quái, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được.  Sau nhiều năm rèn luyện, ta còn tưởng ngươi chỉ là yêu tinh hoa năm trăm năm, không ngờ bên trong kim thuật đã có cả ngàn năm, sư phụ của ngươi đã giấu đủ sâu rồi. Ngươi còn trẻ hơn cả Phong Lẫm Nhiên. Haha".Điệu cười khó chịu của hắn ta khiến nàng nhíu chặt mi tâm." Ngươi nói bậy bạ, ta chỉ có năm trăm năm tu luyện. Rõ ràng ta già hơn Phong Lẫm Nhiên. Ý ngươi là gì? Ta không ngốc, làm sao mà tin được lời nói vớ vẩn đó?  "Lão Đạo Sĩ nhướng mày nhìn Phong Lẫm Nhiên."Xem ra ngươi vẫn chưa nói mọi chuyện với nàng, vậy để ta giải quyết nghi ngờ cho nàng yên tâm trước khi biến mất.""Phong Lẫm Nhiên, pháp hiệu của hắn không ai là không biết tới, hắn vào Đạo gia lúc 5 tuổi, trở thành đệ tử duy nhất của Đạo gia Mộ Xuân. Hắn rất tài giỏi, thông hiểu các loại Đạo gia, nội công thâm hậu. Hắn rất xuất chúng, khi mới 15 tuổi, ngay cả sư phụ Mộ Xuân cũng không còn là đối thủ của hắn. Nhưng chẳng mấy chốc, có người phát hiện ra hắn không thể sống lâu. Và Phong Lẫm Nhiên đang nghe ngóng tin tức ở khắp nơi để tìm cách trường sinh. Mãi đến mấy chục năm sau, mọi người mới  để ý hắn vẫn trẻ, chỉ tầm 27,28 tuổi, năm tháng không để lại dấu vết trên gương mặt, ai cũng biết hắn đã tìm được con đường sống lâu. Và tất nhiên, không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này. Mọi người đều muốn trường sinh, nên đã tìm hiểu. Ngay sau đó, làn sóng truyền nhau rằng : Hắn là một con quỷ, và yêu cầu Đạo Sư Mộ Xuân giết hắn.  Nhưng làm sao Sư phụ có thể đồng ý,  mãi sau, hắn mới khai rằng : hắn đã thực hành cấm thuật, rơi vào trạng thái bán quỷ để kéo dài tuổi thọ... "“Câm Miệng!”Phong Lẫm Nhiên gằn giọng, ánh mắt nổi lên tia máu." Để bảo vệ hắn, Sư phụ đã thông báo : Hắn qua đời vì ăn cắp cấm thuật và trở thành một người bình thường, rồi còn giúp hắn rời khỏi ngọn núi trong hình ảnh lơ lửng giữa không trung.  Không ngờ, hắn tới nơi này sau khi khi rời đi, chỉ để canh giữ một đài sen băng chưa trưởng thành - là ngươi đấy. "Lão Đạo Sĩ dừng lại, cười nhạo Linh Chi rồi liếc nhìn Phong Lẫm Nhiên."Lúc trước nghe sư phụ nói tới, ta rất bối rối và hoài nghi, nhưng bây giờ ta biết tại sao mình lại đến đây rồi".*****


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện