Phong Lẫm Nhiên ngoái lại nhìn Linh Chi chạy ra khỏi hang, rồi quay lại nhìn Sư phụ."Ta thật không ngờ, sen băng lại biến thành hình người và bị ngươi giấu đi. ”Lão Đạo Sĩ cũng là một người tu luyện, nhìn thoáng qua có thể thấy hình tượng hoa sen băng trong người Linh Chi.“ Không tốn nhiều công sức để tìm được Hoa sen băng. Không ngờ, tổ tiên đáng thương của ngươi hết sức bảo vệ bông hoa cuối cùng, vậy mà ngươi lại tự mình chạy ra ngoài, haha, buồn cười!"Đám người cười ồ lên. Linh Chi không ngốc, nhìn tình cảnh trước mắt, nàng biết mình đã gây ra rắc rối lớn, nhưng nàng không thể bỏ mặc Phong Lẫm Nhiên được. Nàng không muốn hắn bảo vệ nàng bằng cả mạng sống của mình, bây giờ chỉ có nàng mới có thể giúp hắn.Phong Lẫm Nhiên cảm thấy sự dao động sức mạnh tinh thần của nàng, hắn không muốn vì hắn mà nàng phải mạo hiểm. Đời này, hắn đã hứa sẽ bảo vệ nàng. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn đứng dậy chặn trước mặt Linh Chi."Nàng ấy là của ta. Các ngươi không đủ tư cách mang nàng ấy đi. "Lão Đạo Sĩ như vừa nghe thấy một câu chuyện cười. Hắn ta cười ầm lên." Phong Lẫm Nhiên, ta đã nghe sư phụ đời trước nói. Ngươi từng là người có hiểu biết và võ công mạnh nhất. Nếu kỹ năng của ngươi vẫn còn như trước thì ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng hiện tại, bản thân ngươi đã mất đi 1 phần công lực, ngươi kém ta một nửa sức mạnh, ngươi nghĩ ta không thể giết ngươi? Theo lí mà nói, ngươi còn là trưởng lão của ta, ta mang danh Sư phụ cũng chỉ là cái cớ. Nếu ngươi sáng suốt thì giao cây sen băng ngàn năm này ra, ta sẽ cho ngươi 1 con đường sống. "Khi nói đến hoa sen băng, Phong Lẫm Nhiên run lên, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía đạo sĩ."Ngươi nằm mơ! Muốn giết nàng thì bước qua xác ta trước."Hắn vất vả đứng lên, bảo vệ Linh Chi sau lưng. Thân hình gầy gò của hắn như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng đôi chân vẫn đứng vững tại chỗ. Linh Chi từ phía sau ôm lấy hắn."Phong Lẫm Nhiên,ta không đáng để chàng phải hi sinh, tuy rằng chàng cùng ta ở đây trăm năm, nhưng đến tận bây giờ chàng mới biết thân phận của ta. Hiện tại những người này đều vì hoa sen băng mà đến, ta nên xử lý bọn họ, xử lý rắc rối của chính mình. Chàng không cần phải khổ tâm như vậy." Kéo hai tay của nàng ra, Phong Lẫm Nhiên quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn chỉ có một mình Linh Chi. Không đợi hắn nói gì, nàng đã tiến lên phía trước, đối mặt với Lão Đạo Sĩ."Lão đạo, ngươi nhìn nhầm rồi, không có Sen băng ngàn năm ở đây, ta mới năm trăm tuổi, không phải thứ ngươi cần."Hắn ta không có kiên nhẫn, vừa mới bị hai người bọn họ làm lơ, hắn ta rất tức giận, trực