“Cảnh sát trưởng, tôi có việc phải về nhà.
Có tin tức gì hãy báo ngay cho tôi biết.”
Nói rồi, Cố Thiên Sơn đứng dậy rời đi, anh lái xe với tốc độ khẩn trương, anh vẫn liên tục gọi vào số của Lục Mỹ Đình nhưng không có kết quả.
Brừm!
Gia nhân nghe tiếng xe dừng chiếc cửa, vội vàng chạy ra.
“Cậu chủ, cậu về rồi.”
“Có chuyện gì?”
“Cô… Mỹ…”
“Mỹ Đình đã về rồi sao? Cô ấy đang ở đâu?”
Cố Thiên Sơn vừa nói vừa bước nhanh vào trong nhà, anh đứng hình mất vài giây, điều làm cho anh ngạc nhiên chính là không phải Lục Mỹ Đình quay về mà Mỹ Mỹ, cô ấy đã quay trở lại với bộ dạng xơ xác, trên người lấm lem.
“Chồng yêu, anh về rồi.”
Mỹ Mỹ đi đến bên cạnh Cố Thiên Sơn, cầm lấy tập tài liệu của anh.
Cố Thiên Sơn không để ý đến Mỹ Mỹ, liền hỏi quản gia Lục Mỹ Đình.
“Quản gia Hà, Mỹ Đình đâu?”
“Cô ấy vẫn chưa về.”
Cố Thiên Sơn gương mặt lạnh băng đi thẳng lên trên lầu, sang phòng Tiểu Bối.
Nhìn thấy Tiểu Bối ngủ ngon với gấu len mà Lục Mỹ Đình đã móc tặng cho cô bé.
Cố Thiên Sơn càng thêm lo lắng và đau lòng.
Anh đi sang phòng làm việc riêng của mình.
“Thiên Sơn, anh có thể tha thứ cho em và cho em một cơ hội để chăm sóc anh và con gái Tiểu Bối của chúng ta được không? Em rất muốn anh cho em một cơ hội.”
Mỹ Mỹ tự ý mở cửa phòng làm việc rồi bước vào trong phòng, làm ra vẻ đáng thương và biết nhận lỗi.
“Cô quay về đây làm gì? Cô bỏ Tiểu Bối từ khi con bé chưa được một tuổi.
Bây giờ cô quay về muốn làm mẹ Tiểu Bối sao? Cô có tư cách không?”
Cố Thiên Sơn gương mặt không khác gì tản băng, anh nhìn chằm chằm vào Mỹ Mỹ rồi nói.
“Thiên Sơn, em biết em không xứng đáng làm mẹ.
Em đã bỏ đi lúc anh khó khăn, bây giờ lại quay về như vậy.
Nhưng em hứa em sẽ chăm sóc cho anh và con gái Tiểu Bối của chúng ta thật tốt.”
Mỹ Mỹ quỳ xuống và van xin Cố Thiên Sơn.
“Cô mau ra khỏi nhà tôi.
Tôi không chấp nhận cô ở trong nhà của tôi.
Tôi đã có vợ là Lục Mỹ Đình, chứ không phải là cô.”
Tiểu Bối chạy sang phòng làm việc để tìm Cố Thiên Sơn, lại thấy được Mỹ Mỹ, tuy là Mỹ Mỹ bỏ đi từ khi Tiểu Bối chưa tròn một tuổi, nhưng vì hằng ngày ngắm nhìn tấm hình gia đình, cô bé liền nhận ra người trước mặt chính là mẹ của mình.
“Aaa… mẹ ơi!”
Tiểu Bối vui mừng chạy lại, ôm chầm lấy Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ dang tay và đợi Tiểu Bối.
Cố Thiên Sơn đã ngăn cản và bế Tiểu Bối trên tay, anh không để Tiểu Bối tiếp xúc với Mỹ Mỹ.
“Tiểu Bối, đó không phải là mẹ của con.
Con chỉ có mẹ Mỹ Đình.”
“Baba, đây là mẹ Mỹ Mỹ của con mà.
Baba nói láo, con ghét baba.”
Tiểu Bối tức giận, buồn bực chạy về phòng của cô bé.
Mỹ Mỹ thấy đây là cơ hội tốt để quay lại nhà họ Cố, cô liền chạy theo Tiểu Bối.
“Tiểu Bối… Tiểu Bối.”
Cố Thiên Sơn không biết phải làm sao cho Tiểu Bối hiểu, nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương tâm hồn của Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con mở cửa cho mẹ đi.”
Tiểu Bối nhốt mình trong phòng, nghe tiếng Mỹ Mỹ, cô bé vui mừng liền ra ngoài mở cửa.
Rắc!
Tiểu Bối mở cửa phòng, Mỹ Mỹ xem như đã hoàn thành bước đầu tiên lấy lòng Tiểu Bối.
“Mẹ…”
“Tiểu Bối, con không được như vậy với baba.
Đều là do mẹ có lỗi nên baba mới như vậy với mẹ.
Con