“Ba mẹ, hai người hãy cho con cơ hội được ở bên cạnh Tiểu Bối và chăm sóc cho con bé.”
Mỹ Mỹ giả vờ đau khổ và hạnh phúc khi ở bên cạnh Tiểu Bối.
Cô tận tâm chăm sóc, dành thời gian và tình yêu cho cậu bé.
Những hành động và lời nói của Mỹ Mỹ chứng tỏ sự yêu thương chân thành và quyết tâm của cô.
Cố Hạ Lưu tức giận.
“Mỹ Mỹ, chúng tôi không chấp nhận cô quay lại.
Cô không xứng đáng với chúng tôi!”
Mỹ Mỹ đau đớn nhưng kiên quyết.
“Ba, con biết những gì con đã làm, thật sự không thể tha thứ.
Nhưng con sẽ quan tâm và chăm sóc cho Tiểu Bối thật tốt.”
Cố Hạ Lưu gằng giọng nói.
“Mỹ Mỹ, tôi để cô ở đây là vì Tiểu Bối.
Chúng tôi chỉ có một người con dâu duy nhất chính là Mỹ Đình.”
Cố Thiên Sơn nhận được thông tin quan trọng rằng có người đã gặp Lục Mỹ Đình ở vùng ngoại ô.
Trái tim anh đập nhanh hơn, hy vọng lóe lên trong tâm trí anh.
Anh quyết định không chờ đợi thêm phút giây nào và lập tức lên kế hoạch điều tra.
“Sếp Cố, có người vừa nhìn thấy cô Lục ở vùng ngoại ô của thành phố.”
“Mau đến đó!”
Hạ Lan quan sát và hỏi tình hình.
“Cố nhi, có phải đã có tin tức gì của con bé rồi không?”
“Có người vừa nhìn thấy Mỹ Đình ở vùng ngoại ô.
Bây giờ, con và trợ lý sẽ đến đó.”
“Có tin tức gì gọi điện cho ba mẹ.”
Nói xong, Cố Thiên Sơn liền rời đi.
Mỹ Mỹ trong lòng có chút lo sợ, tại sao lại nhìn thấy Mỹ Đình ở vùng ngoại ô, không phải đã đưa đi khỏi thành phố này rồi sao?
Mỹ Mỹ đi thật nhanh lên phòng và gọi điện thoại cho một người đàn ông.
“Tại sao có người vừa nhìn thấy cô ta ở vùng ngoại ô?”
“Chắc có thể đã nhầm lẫn, anh đang ở sân bay, sắp đến giờ bay.”
“Như vậy thì tốt rồi.
Có chuyện gì anh hãy báo em biết.”
“Được!”
Mỹ Mỹ thở phào nhẹ nhõm, rất may kế hoạch của cô chưa bị bại lộ.
Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư tới vùng ngoại ô theo thông tin mà anh nhận được.
Khi đến nơi, họ tiếp cận người đang đứng đợi.
Ánh mắt của Cố Thiên Sơn đầy kỳ vọng, hy vọng người đó là Lục Mỹ Đình.
Cố Thiên Sơn đến gần và lo lắng hỏi.
“Ông có phải là người gặp Lục Mỹ Đình ở đây không?”
Một người đàn ông đã lớn tuổi liền trả lời.
“Đúng, tôi đã gặp Lục Mỹ Đình.
Nhưng cậu là ai?”
Cố Thiên Sơn vội vàng trả lời.
“Tôi là Cố Thiên Sơn, chồng của Lục Mỹ Đình.
Ông đã thấy cô ấy ở đâu? Mau dẫn tôi đến đó.”
Người đàn ông lớn tuổi chỉ tay về phía xa và nói.
“Cô ấy đã đi về phía kia con đường, nhưng từ xa tôi chỉ nhìn thấy sự tương đồng trong ngoại hình, không chắc chắn lắm.”
Cố Thiên Sơn có một chút thất vọng nhưng vẫn đi theo hướng mà người đàn ông lớn tuổi chỉ.
Anh rút trong túi một xấp tiền đưa cho người đàn ông lớn tuổi.
“Cảm ơn ông đã báo cho tôi.
Đây là số tiền nhỏ, xem như ông đã giúp tôi tìm vợ tôi.”
Trợ lý Tư nhìn Cố Thiên Sơn và nói.
“Sếp Cố, dù như vậy chúng ta không thể buông xuôi.
Còn nhiều khả năng cô ấy đang ở gần đây.”
Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư cùng những người khác tiếp tục tìm kiếm trong vùng ngoại ô.
Dù nhận được thông tin không chính xác, nhưng họ không chịu từ bỏ.
Họ đi qua mỗi con đường, hỏi mọi người gặp trên đường, hy vọng tìm thấy dấu vết của Lục Mỹ Đình.
Tuy nhiên, sau nhiều giờ tìm kiếm, mọi nỗ lực của Cố Thiên Sơn và trợ lý