“Thả sao? Mày đừng có hòng mà thoát khỏi đây.
Tao nhất định khiến mày sẽ phải trả giá cho những gì mày đã làm.”
Trong khoảnh khắc đau đớn và tuyệt vọng, Lục Mỹ Đình nhìn thấy ánh mặt trời mờ dần qua những hàng rào sắt, cùng với cảm giác mất mát và sự tự trách.
Cô nhận ra rằng để thoát khỏi tình hình hiện tại, cô phải thật bình tĩnh và suy nghĩ cách.
“Làm ơn hãy thả tôi đi! Tôi còn con gái đang đợi tôi ở nhà.”
“Tôi xin các người.
Mau thả tôi ra đi.”
Lục Mỹ Đình yếu ớt van xin.
Mặc cho Lục Mỹ Đình đang van xin, người phụ nữ xoay người và bỏ đi.
Còn căn dặn những người khác phải canh giữ Lục Mỹ Đình.
“Canh giữ cô ta cho cẩn thận.”
“Được!”
Sau đó người phụ nữ che kín mặt rời đi.
“Nhìn cô ta cũng ngon đấy chứ? Hay là chúng ta chơi đùa một chút.”
“Mày muốn chết à? Cô ta chính là vợ của Cố Thiên Sơn, giam giữ cô ta đã sợ trốn chui trốn nhủi như vậy.
Nếu ***** *** cô ta, Cố Thiên Sơn biết được, tao với mày chỉ nước đi gặp ông bà.”
Một người đàn ông muốn giở trò với Lục Mỹ Đình nhưng người còn lại đã ngăn cản vì hắn ta đã thấy được thông tin Cố Thiên Sơn đính hôn với Lục Mỹ Đình.
Tên đàn ông kia đã từ bỏ ý định đó ra khỏi đầu.
Hắn ta cùng đồng bọn mua rượu về nhậu.
“Làm một chút gì đó cho tỉnh táo canh giữ con nhỏ này chứ?”
“Được thôi! Tao ra ngoài mua rượu với ít mồi.
Mày canh giữ con nhỏ cho cẩn thận đó.”
Lục Mỹ Đình nhân lúc đám người canh giữ cô đã say xỉn, Lục Mỹ Đình rón rén, nhẹ nhàng từ từ mở cửa.
Lúc cô mở cửa, một người trong nhóm họ tỉnh dậy và cọ nguậy rồi lại ngủ tiếp.
Lục Mỹ Đình sợ rằng cô sẽ tiêu đời với bọn họ nhưng thật may hắn ta ngủ lại.
Lục Mỹ Đình nhẹ nhàng mở cửa không để phát ra tiếng động.
Cô cứ chạy theo lý trí mách bảo, chạy theo đường mòn rồi lại sình lầy.
Không gian tối tăm, không nhìn thấy rõ, từ đằng xa nhấp nháy ánh đèn, Lục Mỹ Đình vui mừng chạy tới.
Đó là đèn của chiếc xe ô tô, cô đứng chặn trước đầu xe.
“Làm ơn cứu tôi với!”
Nói dứt lời, Lục Mỹ Đình liền ngã quỵ và ngất xỉu vì đã bị nhịn đói nhiều ngày.
Trên xe, Diệp Sung cùng một người phụ nữ che mặt lúc nãy, đi xuống để xem tình hình.
“Anh hai, sao anh lại muốn giúp cô ta?”
“Chúng ta ra ngoài xem một lát!”
Diệp Sung nhìn thấy cô gái này rất quen, mặt mũi lấm lem, anh lau mặt liền nhận ra là Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình… Mỹ Đình, em tỉnh lại đi.”
Người phụ nữ che mặt ngạc nhiên.
“Anh biết cô ta sao?”
“Mỹ Đình là người con gái thời đại học mà anh có tình cảm.
Anh đã từng kể cho em nghe đó.”
“Là cô ta sao? Anh không được cứu cô ta.”
“Tại sao?”
Người phụ nữ che mặt liền bình tĩnh giải thích.
“Cô ta chính là kẻ thù của em.
Cô ta đã cướp mất mọi thứ của em ngay cả Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối.”
“Nhưng đây là người phụ nữ anh thương.”
“Anh hai, em làm em gái của anh đó.
Hay là em có cách này.”
“Anh đưa người yêu của anh đi khỏi nước này sang nước khác sinh sống.
Còn em sẽ quay lại làm người vợ hiền của Cố Thiên Sơn và mẹ của Tiểu Bối.”
Diệp Sung suy nghĩ một lúc rồi ậm