Ting! Ting!
Cố Thiên Sơn nhận được tin nhắn từ số điện thoại của Lục Mỹ Đình với nội dung.
“Cố Thiên Sơn, em xin lỗi vì đã biến mất trong ngày lễ đính hôn của mình.
Anh và Tiểu Bối hãy quên em và sống thật tốt.
Em và đàn anh của mình đang sống rất tốt, anh đừng lo.”
Tin nhắn chính là Diệp Sung đã nhắn gửi đi từ chiếc điện thoại của Lục Mỹ Đình.
Người phụ nữ che mặt đã đưa cho anh từ khi anh cứu Lục Mỹ Đình.
Cố Thiên Sơn mở và đọc tin nhắn, gương mặt anh liền thay đổi sắc thái.
Anh nhấn gọi cho Lục Mỹ Đình nhưng không có kết nối.
Cố Thiên Sơn tức giận đến bệnh viện để tìm gặp Diệp Sung nói chuyện cho ra lẽ.
Anh không tin Lục Mỹ Đình phản bội anh để trốn đi cùng Diệp Sung.
“Bác sĩ Diệp đâu rồi? Mau ra đây.”
Cố Thiên Sơn lớn giọng ở bệnh viện.
“Anh Cố, có chuyện gì anh cứ bình tĩnh.
Chúng ta vào trong phòng rồi nói chuyện.”
Cố Thiên Sơn cùng giám đốc bệnh viện vào trong phòng nói chuyện.
“Anh Cố, có chuyện gì mà tôi thấy anh tức giận?”
“Tôi muốn gặp bác sĩ Diệp, cậu ta đâu rồi?”
“Anh Cố, bác sĩ Diệp sau đợt đi công tác, anh ta đã xin nghỉ để chuyển công tác ở nước khác.”
Cố Thiên Sơn bây giờ không còn giữ nổi bình tĩnh, anh tức giận và nói.
“Cậu ta đi công tác ở đâu? Và chuyển đi ở nước nào? Mau nói cho tôi biết.”
“Anh Cố, anh bình tĩnh.
Bác sĩ Diệp đi công tác ở vùng ngoại ô của thành phố.
Hình như chuyển công tác sang nước F thì phải.”
Sau khi biết được thông tin, Cố Thiên Sơn liền gọi điện thoại cho trợ lý Tư.
“Cậu cho người đến vùng ngoại ô mà tôi với cậu từng đến, kiểm tra kỹ lại xem có Lục Mỹ Đình ở đó không? Còn nữa, kiểm tra tất cả thông tin các chuyến bay đến nước F.
Có thông tin gì báo tôi ngay lập tức.”
“Được!”
Trợ lý Tư ngay lập tức làm theo sau khi tắt điện thoại.
Cố Thiên Sơn cảm thấy sự tức giận và căm hận trong lòng anh tràn đầy.
Anh không thể chấp nhận việc Diệp Sung và Lục Mỹ Đình đã bỏ trốn cùng nhau, bỏ lại những ký ức đau thương và đổ lỗi cho Lục Mỹ Đình về mọi sự rối ren.
Suy nghĩ về sự phản bội và tình cảm trái ngược từ người mình yêu thương khiến anh càng trở nên tức giận.
“Mỹ Đình, tôi không nghĩ cô là người phụ nữ phản bội.
Phụ nữ các người ai cũng giống nhau.
Đều là một lũ phản bội.”
Biệt thự của Cố Thiên Sơn.
Trong phòng khách của biệt thự, Cố Hạ Lưu và Hạ Lan đang ngồi uống trà và nói chuyện.
“Tôi không tin Cố Hạ Anh có được chiếc ghế chủ tịch của Cố gia là nhờ năng lực.
Tôi thừa biết năng lực của thằng đó.”
“Ông đừng quá tức giận.
Cố nhi bây giờ chỉ quan tâm đến con bé Mỹ Đình.
Tôi cũng rất lo lắng cho con bé.”
Tiểu Bối từ trên phòng chạy xuống dưới lầu và khóc nức nở.
Hạ Lan nhìn thấy liền lo lắng chạy đến hỏi.
“Tiểu Bối của bà nội, tại sao con lại khóc? Ai đã làm gì con sao?”
“Bà nội, Tiểu Bối nhớ mẹ Mỹ Đình.”
Tiểu Bối trên tay ôm gấu len mà Mỹ Đình đã móc tặng con trước đó.
Hạ Lan không biết làm như thế nào, bà chỉ biết dỗ dành Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con đừng khóc.
Mẹ Mỹ Đình cũng sẽ rất nhớ con.
Chắc là mẹ Mỹ Đình đang có việc cần phải giải quyết.
Con đừng khóc.”
Tiểu Bối lắc đầu không ngừng khóc nức nở.
“Tiểu Bối nhớ mẹ.”
“Cục cưng của bà nội, mẹ Mỹ Đình nhìn thấy con khóc, mẹ sẽ rất buồn.
Con đừng có khóc nữa.”
Sự vắng mặt của