Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 1


trước sau

“Thả lỏng một chút.”

Mồ hôi Mục Phách rơi như tắm, rớt cả trên mí mắt Gia Ngộ, hai mắt cô mở to, có thể nhìn thấy rõ ràng dục vọng trong mắt anh. Thời điểm này anh hoàn toàn khác với lúc bình thường. Bình thường anh rất thích cười, hơn nữa còn cười cực kỳ thẹn thùng, chỉ cần nói chuyện với cô hai câu là mặt đỏ đến mang tai, tuy nhiên lúc ân ái lại không giống như thế, anh dũng mãnh như một người hoàn toàn khác, hoàn toàn nắm quyền chủ đạo trong tay. Tuy nhiên cũng may, dù anh có mạnh mẽ thế nào cũng không quên suy xét đến cảm nhận của cô.

Tối nay là đêm tân hôn của hai người.

“Anh dùng thêm sức đi, không sao đâu.” Gia Ngộ cười tươi rói, “Em thích anh mạnh mẽ làm em.”

Tuy đã sớm biết tính tình cô ngay thẳng, song khi nghe thấy câu thúc giục của cô, người Mục Phách vẫn hơi run lên. Ánh mắt anh chứa đầy ý cười, mang theo một chút thẹn thùng, “Được.”

Sau đó là va chạm nặng nề hơn.

“Ưm…. A…” Gia Ngộ kêu ra tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng, da thịt toàn thân lộ ra màu hồng phấn, cô đưa chân khóa chặt eo Mục Phách, sau đó kéo tay anh bóp nụ hồng của mình, “Ở đây.”

Mục Phách véo nhẹ, trắng nõn đầy đặn, giống như bơ sữa. Phía trên bơ sữa có dâu tây, anh há miệng ngậm lấy rồi ăn vào trong miệng, dùng hai hàm răng nhẹ nhàng cọ sát, còn đầu lưỡi mút mạnh, kích thích đến nỗi bắp đùi Gia Ngộ điên cuồng run rẩy, nước càng ngày càng nhiều, che khuất gậy thịt, lối vào lầy lội, bọt nước tràn ra như suối, va chạm với gậy thịt tạo ra âm thanh “Bạch bạch.”

Gia Ngộ vô cùng thoải mái, cảm giác tựa như mình đang bồng bềnh trên mặt biển, cô ôm đầu Mục Phách, tha thiết quấn chặt lấy anh, “A. . . Sướng quá.”

“Sờ xuống dưới.” Mục Phách nói với cô.

Gậy thịt nhiều lần đỉnh sâu, làm căng lối vào, chọc vào thịt mềm mẫn cảm bên trong hành lang. Gia Ngộ bị làm đến nỗi ngơ ngác mơ hồ, bàn tay mềm lần mò sờ lên cơ bụng anh, tiếp theo chậm rãi dời xuống, đầu ngón tay chạm chạm vào túi ngọc đang đung đưa bên ngoài lối vào, cô trở tay bóp thử, rõ ràng cảm nhận được gậy thịt trong cơ thể mình bỗng cứng thêm hai phần.

“Quá cứng.”

“Bằng không thì làm sao em thoải mái được?”

Mục Phách ngồi thẳng người lên, anh tách hai chân Gia Ngộ ra, làm cho eo cô lơ lửng trên không trung. Chỗ kết hợp giữa hai người hoàn toàn bại lộ trước mắt anh, vừa nhìn thấy làm cho cổ họng anh xiết chặt, dùng sức va chạm về phía trước, trực tiếp cắm quy đầu vào nơi sâu nhất.

“A!”

Gia Ngộ thoải mái đến mức khua tay lung tung, không kịp thu lại sức lực đã cào mạnh một cái, để lại năm đường đỏ tươi trên vai Mục Phách, cô không kiềm chế nổi, cả người co rút, bởi vì cao trào mà hoa huyệt càng kẹp chặt, “Rút ra đi, em…. Muốn…. Muốn tè. . .”

Mục Phách cúi đầu kề sát vào lỗ tai cô, trong bóng tối ánh mắt như lang như hổ, “Vậy thì tè đi.”

. . .

Lúc Gia Ngộ tỉnh lại, cả người đang vùi giữa giường lớn, không biết Mục Phách đã đi đâu rồi.

Quần áo đã được thay đổi, trên người nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là giữa hai chân cực kỳ bủn rủn, chẳng có chút xíu hơi sức, nhưng mà không đến mức đau đớn. Mục Phách nắm giữ tốc độ rất tốt.

Cô xuống giường kéo rèm cửa sổ ra rồi hướng về ánh mặt trời duỗi người, áo ngủ nhấc lên, lộ ra phần bụng dưới bằng phẳng, bất thình lình bụng kêu vang, cô có hơi đói bụng.

Màn làm tình tối qua khiến cho cô không rảnh nghĩ đến chuyện ăn uống.

Cửa phòng mở ra, mùi thơm thức ăn truyền đến từ phòng bếp, Gia Ngộ đi theo mùi thơm nhìn thấy được bóng lưng bận rộn của Mục Phách.

Nghe thấy tiếng động, động tác trên tay Mục Phách hơi dừng lại, anh quay đầu lại, cười như tắm gió xuân, “Thức rồi? Anh có nấu cháo và trứng gà, chiên bánh quẩy nữa là ăn được rồi.”

Gia Ngộ đi vào, “Anh còn biết chiên bánh quẩy?”

Mục Phách vội ngăn không cho cô đến gần, “Dầu nóng lắm, không được qua đây.”
Gia Ngộ ngoan ngoãn dừng lại, ngại đứng mệt, cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, giữ khoảng cách an toàn nhìn anh chiên bánh quẩy.

Thời gian dần trôi qua, tầm mắt cô từ trong chảo chuyển sang mặt Mục Phách. Mục Phách rất cao, cũng rất trắng, đôi mắt sâu, mũi cao thẳng, khi không cười là một khuôn mặt khác, mà khi cười lại là một khuôn mặt khác hẳn, cả hai mặt đều đẹp mắt đẹp lòng.

Ánh mắt cô vừa chuyên chú vừa thẳng thắn đến nỗi không ai có thể bỏ qua, Mục Phách ngại ngùng rửa tay rồi hỏi: “Đang nhìn cái gì?”

Gia Ngộ chống cằm, thoải mái trả lời, “Nhìn anh.”

Mục Phách đỏ mặt, anh lau khô nước trên tay, sau đó gắp bánh quẩy ra, tỏ vẻ bình tĩnh, “Bánh quẩy chiên xong rồi.”

Gia Ngộ không phát hiện ra sự bối rối của anh, lực chú ý của cô đã bị bánh quẩy hấp dẫn, “Em nếm thử.”

“Ra ngoài ngồi đi. Anh mang sang cho em, bây giờ bánh còn nóng lắm.”

“Được.”

Bánh quẩy Mục Phách chiên ăn rất ngon, Gia Ngộ ăn hết hai cái cũng không cảm thấy ngán, cô thò tay muốn lấy cái thứ ba thì bị ngăn lại. Mục Phách nói: “Ăn nhiều không tốt, ăn chút cháo đi.”

Gia Ngộ bĩu môi, cô thỏa hiệp mà húp cháo, cháo vừa nuốt xuống bụng, hai mắt cô đã bắt đầu tỏa sáng, nói chuyện khoa trương, “Mục Phách, anh nấu ăn siêu ngon!”

Mục Phách khiêm tốn, “Kỳ thật cũng không tốt lắm.” Là cô quá nể tình mà thôi.

Gia Ngộ ăn no bảy phần thì không ăn thêm nữa, thấy Mục Phách muốn dọn dẹp chén đũa, cô nói với anh, “Lát nữa sẽ có người tới dọn.”

“Không sao.”

“Em bỏ tiền.”

Không biết nghĩ đến chuyện gì, Mục Phách bỗng nở nụ cười, “Vậy trước hết anh dọn mấy thứ này vào, để ở chỗ này khó coi lắm.”

Gia Ngộ không nói thêm gì nữa.

Đến khi Mục Phách ra khỏi phòng bếp, Gia Ngộ đã thay quần áo xong.

Mục Phách không hỏi cô đi đâu, anh chỉ dặn dò, “Đi đường cẩn thận.”

Lúc trước đã thỏa thuận rồi, sau khi kết hôn không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện