Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 2


trước sau

Gia Ngộ đến công ty tìm Văn Trọng, nói chuyện với ông xong, cô mới đi đến nơi hẹn cùng dạo phố với Viên Viện.

“Thật lòng tớ không thể tin nổi người bạn thân thiết của mình đã là phụ nữ có chồng.”

Gia Ngộ cười, cô ung dung chọn quần áo tiếp, “Chấp nhận sự thật đi, tớ đã là vợ người ta, cậu không còn cơ hội nữa đâu.”

Viên Viện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc đầu, “Đã hứa là cùng nhau độc thân suốt đời, vậy mà cậu dám lén lút sau lưng tớ đi lãnh chứng cùng người khác. Lòng dạ phụ nữ cứ như mò kim đáy biển. . .!”

“Thật ra. . .” Gia Ngộ suy nghĩ một chút, vẫn không thể nào nói giao ước kia ra khỏi miệng, cô chuyển đề tài câu chuyện, “Đâu phải cậu không biết tính ba tớ, nếu tớ không kết hôn, không biết ông ấy sẽ làm ra chuyện hoang đường gì đâu.”

“Nhưng mà cậu cũng đâu cần tìm người có điều kiện như vậy, như vậy. . .” Viên Viện thật sự không tìm được từ nào dễ nghe, cô nàng đành buông tha, “Có nhiều đàn ông điều kiện tốt như thế, sao cậu lại không chọn bọn họ?”

Gia Ngộ tỏ vẻ khó hiểu, “Bọn họ điều kiện tốt thì sao? Tớ cảm thấy Mục Phách đẹp trai hơn bọn họ nhiều.” Cô lập tức bổ sung thêm, “Còn sạch sẽ hơn bọn họ.” Đều là người sống trong vòng lẩn quẩn này, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, trong những người đó có mấy ai an phận chứ? Giấy vĩnh viễn đều không gói được lửa.

“Đẹp trai có thể ăn thay cơm à?”

“Tức nhiên rồi?” Cô cho là đương nhiên mà gật mạnh đầu, “Tiền tớ lại không thiếu, những người kia cũng có tiền, tuy nhiên bản thân tớ chỉ còn thiếu một khuôn mặt dễ nhìn mà thôi.”

Viên Viện còn muốn nói tiếp, Gia Ngộ trực tiếp tung đòn sát thủ.

Cô gằn từng chữ: “Hàng to xài tốt.”

“. . .” Đột nhiên Viên Viện hiểu được quyết định của Gia Ngộ.

Dạo xong hai tầng lầu, hai người phụ nữ đã thu được thành quả không nhỏ. Bây giờ đã là chạng vạng tối, Viên Viện hỏi Gia Ngộ: “Có đói bụng không?”

Gia Ngộ lắc đầu: “Một giờ rưỡi mới ăn cơm, mới giờ này sao đói được?”

“Vậy làm gì bây giờ?”

“Cậu đi dạo tầng năm với tớ, tớ muốn mua ít đồ.”

Tầng năm là khu đồ nam.

Viên Viện tỏ thái độ ghét bỏ, “Văn Gia Ngộ, cậu thay đổi rồi.”

“Tớ thay đổi chỗ nào? Trước kia là do tớ không yêu đương, cho nên mới không có cách nào thể hiện sự dịu dàng chu đáo của mình ra ngoài cho mọi người thấy.” Gia Ngộ nhướng mi, chọn trúng áo sơ mi đang mặc trên người ma-nơ-canh bên trái tủ. “Vào thôi.”

Lúc đi ra thì đã túi lớn túi nhỏ, Viên Viện hỏi cô: “Sao cậu không để cửa hàng giao thẳng về nhà luôn?” Xách nhiều đồ trên tay, vô cùng vướng víu.

“Cậu thì biết gì chứ?” Gia Ngộ hất tóc, “Phải tự bản thân mình đưa thì niềm vui bất ngờ mới phát huy hết giá trị của nó.”

“. . .Yêu đương còn chưa trải nghiệm, vừa kết hôn đã trở thành chuyên gia, tại hạ bái phục.”

Gia Ngộ: “Chưa ăn thịt heo bộ không được thấy qua heo chạy hả? Tớ đây gọi là học đi đôi với hành.”

*****

“Bữa tối ăn gì?”

Vừa về đến nhà, Gia Ngộ đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, cô thầm than, kết hôn tốt thật đó, vừa có thể làm tình vừa có cơm ăn —– Mặc dù chỉ có thể hưởng thụ một năm.

Mục Phách bày đồ ăn lên bàn, tạp dề còn chưa

tháo xuống, anh cười nhẹ nhưng không thiếu sự chân thành, “Không biết em thích ăn gì, anh làm mì sợi, nước sốt cà chua, em nếm thử xem, không thích thì anh làm món khác.”

Hai mắt Gia Ngộ tỏa sáng, đồ trên tay bị cô thẳng thừng ném trước cửa, rồi đi thẳng đến bàn ăn, “Em thích ăn cà chua!”
Mục Phách liếc mắt nhìn mấy túi đồ mua sắm nằm lẻ loi trơ trọi ở cửa ra vào, anh nói: “Vậy là tốt rồi.”

Gia Ngộ ngồi xuống khách sáo nói với anh: “Anh đã ăn chưa?”

“Coi chừng phỏng.” Thấy cô gấp gáp, Mục Phách nắm cổ tay cô lại, song bỗng nhanh chóng buông ra, “Anh chưa đói.”

Vậy có nghĩa là chưa ăn rồi. Gia Ngộ thân thiết đẩy eo anh, “Lấy thêm cái chén ra đây, em lấy mì cho anh.”

Khi nói xong lời này, cô chẳng bận tâm mà cúi đầu xuống. Mục Phách nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, phần da thịt trên eo bị cô chạm qua nóng như thiêu đốt, nóng đến ngứa ngáy. Anh hoảng hốt trong giây lát rồi mới chậm chạp chuyển bước chân đến phòng bếp lấy chén.

Trước khi về nhà Gia Ngộ có ăn mấy miếng bánh ngọt với Viên Viện, cho nên lúc này cô không đói lắm. Nhưng tài nghệ nấu ăn của Mục Phách quá tốt, trên cơ bản cô toàn ăn đến no căng bụng, không ăn nổi nữa mới dừng lại, len lén liếc nhìn mấy sợi mì ít ỏi trong chén Mục Phách, cô lập tức có chút xấu hổ, “Hay là làm thêm một ít nữa đi, có nhiêu đó, anh ăn không đủ no đâu.”

“Anh không đói thiệt mà.”

Ngoài miệng nói không đói, trên mặt lại biểu lộ yếu ớt như vậy.

Gia Ngộ càng thêm áy náy, đầu cũng theo cảm xúc cúi thấp.

Mục Phách mím môi, tìm đề tài dời lực chú ý của cô, anh nhấc chân lấy mấy túi mua sắm đến trước mặt cô rồi hỏi: “Mấy thứ này mang đến phòng cất quần áo hả em?”

Gia Ngộ thờ ơ ngẩng đầu, khóe môi hơi mím lại, rốt cuộc cũng nhớ đến mấy cái “Niềm vui bất ngờ” mà cô quăng ở cửa ra vào. Cô xấu hổ nhỏ giọng lẩm bẩm: “. . . Những thứ này đều tặng cho anh đó.” Lúc Mục Phách dọn đồ đến nhà cô, anh chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ xíu. Hôm nay hẹn Viên Viện ra ngoài dạo phố, mục đích chính của cô chủ yếu là mua quần áo cho anh.

“Tặng cho anh?” Mục Phách cảm thấy ngoài ý muốn, anh vốn cho rằng mấy thứ này đều là chiến lợi phẩm hôm nay Gia Ngộ ra ngoài mua sắm.

“Ừm, thấy quần áo thích hợp với anh nên em mua.” Gia Ngộ dừng lại một chút, sau đó giọng nói mang theo uy hiếp trắng trợn, “Em không thích bị người ta từ chối mình.”

Nghe thế, Mục Phách sững sờ, đầu ngón tay khẽ động, tựa như tỉnh ngủ. Chống lại ánh mắt Gia Ngộ, anh thẳng thắn nói một câu: “Cảm ơn em.”

Gia Ngộ nhìn anh rồi nháy mắt mấy cái, cô cười tủm đáp: “Anh là chồng em mà, tốt với anh là chuyện em nên làm.”

Huống chi, có thể tìm người như Mục Phách làm chồng của mình, suy cho cùng cô là người được lợi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện