Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 11


trước sau

Chương 11 Đánh phủ đầu

Văn Trọng điều tra gia cảnh của Mục Phách.

Kết quả phái người điều tra rõ ràng, tư liệu tới tay chỉ là tờ giấy mỏng đến nỗi không thể mỏng hơn. Gia cảnh Mục Phách sạch sẽ đơn giản, ngoại trừ không có tiền thì thật sự không bắt bẻ được chỗ nào. Cộng thêm lời tiên đoán của thầy bói và sự kiên trì của Gia Ngộ, cho nên Văn Trọng chưa từng nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và Gia Ngộ.

Hoặc có thể nói là, ông hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đứa con gái mà ông nâng trong lòng bàn tay lại lừa gạt mình.

Thẩm Hành không giống như vậy. Nếu nói chỉ số thông minh của Gia Ngộ có thể duy trì ở mức cơ bản của người bình thường, thì chỉ số cảm xúc của cô lại thấp khiến cho người ta tức lộn ruột. Từ nhỏ tới lớn anh ta đã nếm qua không ít, đa phần đều là ngậm đắng nuốt cay.

Muốn anh ta tin Gia Ngộ trực tiếp lãnh chứng kết hôn với người vừa gặp đã yêu?

Vậy thì chẳng bằng nói có người mang thai con của anh ta còn tương đối thực tế hơn.

So với Văn Trọng chú trọng việc điều tra gia đình Mục Phách, Thẩm Hành càng để trong lòng việc Mục Phách là bạn cấp ba của Gia Ngộ hơn. Gia Ngộ không có lừa anh ta, đúng là cô và Mục Phách có một năm làm bạn học, nhưng mà —– Ngoại trừ bọn họ cùng học chung một lớp ra thì không hề có bất kỳ liên quan gì cả.

Cho nên Thẩm Hành loại bỏ khả năng “Gương vỡ lại lành”.

Không phải là vừa gặp đã yêu, cũng không phải là gương vỡ lại lành, còn có thể là cái gì? Dựa theo sự hiểu biết về tư duy toàn cơ bắp của Gia Ngộ. . . Thẩm Hành có thể chắc chắn đó là giao dịch.

Thỏa thuận giao dịch để đối phó qua loa với sự ép hôn của Văn Trọng.

Lúc Thẩm Hành đoán ra chuyện này, anh ta vốn mừng rỡ như điên, song đồng thời cũng nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đã gọi điện thoại cho Gia Ngộ chửi cô một trận. Nhưng anh ta nhịn được, cũng bình tĩnh lại. Anh ta biết rõ, chỉ cần mình gọi cuộc điện thoại kia, chẳng những không nhận được lời giải thích tử tế, mà khoảng cách giữa anh ta và Gia Ngộ sẽ càng kéo càng xa.

Chung quy, dẫu có là giao dịch, quan hệ giữa Gia Ngộ và Mục Phách cũng đã là vợ chồng hợp pháp.

Có điều anh ta vẫn không nuốt trôi cục tức này!

“Tuy nhiên cậu có tư cách gì mà ghét tôi? Cùng lắm cậu chỉ là người Gia Ngộ tìm về để vượt qua kiểm tra mà thôi.”

Mục Phách nheo mắt lại nhìn Thẩm Hành, “Anh đang nói hưu nói vượn gì đó?”

“Thế nào? Vẫn không chịu thừa nhận? Tôi đã điều tra rồi, cậu không cần tiếp tục giả ngây giả dại với tôi nữa.” Nhắc đến chuyện này là Thẩm Hành phát giận, nếu anh ta sớm biết hai người giao dịch, thì sao Mục Phách có thể đứng chỗ này nói chuyện với anh ta? Người trực tiếp cùng Gia Ngộ kết hôn chính là anh ta biết chưa?!

Nghe đến đó, ngược lại Mục Phách hết sức bình tĩnh. Hợp đồng anh và Gia Ngộ ký cực kỳ đơn sơ, do chính tay anh viết, hai bên ký tên là có hiệu lực. Lúc ký kết điều kiện có hạn, thậm chí chỉ có một tờ giấy, hiện tại đang được khóa trong két sắt ở thư phòng. Vì thế không có khả năng bị người ngoài phát hiện, càng không có khả năng bị người ta trộm. . .

Thẩm Hành đang gạt anh.

“Trí tưởng tượng của anh phong phú quá.” Mục Phách bình tĩnh lau khô nước trên tay, “Nói nhiều như vậy, mục đích của anh là muốn xem giấy đăng ký kết hôn của tôi và Gia Ngộ có phải không?”

Thẩm Hành: “. . .”

Lỗ tai Mục Phách khẽ động, anh đột nhiên cười cười lộ ra hàm răng trắng bóc, sau đó nói nhỏ: “Tuy nhiên anh nói đúng lắm, quả thật tôi rất ghét anh, cực kỳ chán ghét.”

Vừa dứt lời, cửa trước vang lên tiếng nhập mật mã, Gia Ngộ mang thức ăn đặt bên ngoài về.

“Người

đâu rồi?”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Thẩm Hành đang nghẹn một họng không thể phát tiết, anh ta nghiến răng nghiến lợi nắm tay thành quyền đặt trên bả vai Mục Phách, nói từng chữ một: “Đừng để tôi bắt được nhược điểm.”

Nghe xong, nét tươi cười của Mục Phách càng sâu, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Thẩm Hành chỉ đánh phủ đầu anh mà thôi.

Chẳng qua là ngoài mặt cười càng sáng lạn thì trong lòng càng mất mát.

Một năm, anh và Gia Ngộ chỉ có thời gian một năm.

Đến lúc đó không cần Thẩm Hành phá đám, bọn họ cũng sẽ ly hôn.

“Thẩm Hành, cậu ở đây làm gì vậy?”

Thẩm Hành thu tay lại, mặt đổi thành tươi cười, đối mặt với gương mặt giận đến tái đi của Gia Ngộ, anh ta không khỏi âm thầm hừ lạnh, chỉ là một tên chồng giả, có cần phải bao che khuyết điểm đến như vậy không?

“Tớ chợt nhớ tới có chuyện cần phải đi gấp, cho nên mới vào đây. . . Chào tạm biệt Mục Phách, miễn cho cậu cằn nhằn tớ không coi ai ra gì, không có lễ phép.”

Bỏ qua ý trách móc trong lời anh ta, Gia Ngộ tay xách nách mang mấy túi đồ ăn đặt bên ngoài, vẻ mặt ngạc nhiên, “Đi ngay bây giờ?”

Thẩm Hành vừa đi đến bên cạnh cô vừa gật đầu, “Ừ.”

“Vậy số thức ăn đặt bên ngoài về làm sao bây giờ?”

Lại lo lắng mấy chuyện vớ vẩn, Thẩm Hành dừng bước, tức giận vò tóc cô, chọc thủng suy tính của cô, “Cậu còn thích ăn hải sản hơn tớ nhiều đấy.”

Gia Ngộ cúi đầu tránh thoát, không cho anh ta tiếp tục sờ đầu mình, “Đi đi đi đi, thứ cho tớ không tiễn!”

Ánh mắt Thẩm Hành đảo qua Mục Phách bỗng nhiên trở nên âm trầm, tâm trạng anh ta tốt, không thèm chấp nhất với thái độ ảm đạm của Gia Ngộ, sau đó nghêu ngao một bài hát rời khỏi nhà cô.

Gia Ngộ mắng thầm một câu bệnh thần kinh, cất đồ ăn mua bên ngoài về xong, cô quay sang hỏi Mục Phách: “Vừa rồi cậu ta tìm anh có nói gì không?”

Mục Phách rũ mi, “Chưa kịp nói thì em đã về rồi.”

Gia Ngộ thở dài thườn thượt, cô vỗ ngực, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Nhìn thấy đỉnh đầu cô tóc tai hơi loạn, Mục Phách đưa tay, tựa như vô tình vén mấy sợi tóc xõa tung ra sau tai cho cô, “Rửa tay đi rồi ăn cơm.”

“. . . Ồ.” Gia Ngộ sờ sờ lỗ tai, chỗ vừa rồi Mục Phách mới chạm vào, ngưa ngứa.

Cô gãi gãi.

Thế nhưng dù gãi thế nào cũng không hết ngứa.

. . .

Tôm đất sốt chua cay, Gia Ngộ thích ăn nhất, trông mà phát thèm, ăn trong bát nhìn trong nồi chảy nước miếng.

Mục Phách nhìn thấy hết, anh yên lặng bóc vỏ tôm, sau đó trộn đều tôm và nước sốt rồi đẩy đến trước mặt cô, “Ăn đi.”

Gia Ngộ cảm động đến suýt chảy nước mắt —– Cô chỉ thích ăn chứ không thích bóc vỏ tôm, không ngờ rằng Mục Phách đã nhìn ra và hoàn toàn tình nguyện dung túng cho tính lười biếng của cô. Dựa theo lệ cũ khi chột dạ thì nhất định phải nịnh nọt đối phương, đầu tiên cô đút cho Mục Phách một con trước, “Ăn ngon không?”

Hiện tại Mục Phách đã thích ứng, anh ung dung gật đầu, “Ngon lắm.”

Cô cười hì hì bắt đầu đút tôm vào miệng mình, vừa ăn vừa nêu ý kiến, “Em cũng cảm thấy ăn rất ngon.”

Mục Phách nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái rồi lập tức cúi đầu, tiếp tục bóc vỏ tôm.

Môi của cô, đỏ quá.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện