Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 12


trước sau

Chương 12 Ngầm quan sát

 

Sau khi ăn xong, Gia Ngộ và Mục Phách trở về Văn gia một chuyến.

Văn Trọng đã có mặt chờ bọn họ rồi.

“Mục Phách, con theo ba lên đây.”

Gia Ngộ im lặng nhìn theo bóng lưng hai người, cô nhớ lại thái độ vừa rồi của Văn Trọng, không mặn không nhạt, quả thực không nhìn ra tâm tình gì, cô chặn chú Lưu lại hỏi: “Chú Lưu, tâm trạng ba cháu hôm nay thế nào ạ?”

Chú Lưu trả lời: “Rất tốt.”

Gia Ngộ vẫn không yên lòng, cô lôi kéo chú Lưu vào phòng bếp nấu một ấm trà, “Con mang trà lên.”

Chú Lưu bất đắc dĩ gật đầu.

Bưng trà lên lầu, Gia Ngộ đi cẩn thận từng li từng tí, đến trước cửa thư phòng, cô cũng không vội đi vào. Sau khi đặt khay trà lên mặt đất, cả người cô đều dán lên cánh cửa. Đáng tiếc hiệu quả cách âm quá tốt, cô chẳng nghe thấy gì cả.

Ngược lại cửa đột nhiên mở ra, suýt chút nữa làm cô ngã sấp mặt.

Mục Phách khẽ giật mình, anh hỏi cô: “Sao em không tiến vào?”

Chỉ chỉ vào bên trong, Gia Ngộ im lặng mở miệng nói chuyện không phát ra tiếng, “Ba em gây khó dễ cho anh phải không?”

Mục Phách lắc đầu, luôn luôn là như thế.

Gi Ngộ không tin, chờ Mục Phách đi xuống lầu, cô sẽ tự mình đi hỏi.

Mục Phách giữ chặt tay cô, “Không có thật mà.”

“Em sẽ giải thích với ba em.”

Mục Phách buông lỏng tay ra.

Năm Gia Ngộ học cấp ba, trong nhà xảy ra chuyện không may, cũng bởi vì bên cạnh Văn Trọng xuất hiện nội gián. Từ đó về sau, trên phương diện dùng người Văn Trọng hết sức cẩn thận, thời kỳ khảo sát chỉ có dài chứ không ngắn, tuy trên danh nghĩa Mục Phách là con rể của ông, ông cũng không dám đặt niềm tin quá nhiều.

Mục Phách không chịu nói, Gia Ngộ không có cách nào, nhưng cô có thể hỏi Văn Trọng, Văn Trọng chưa bao giờ nói dối cô.

Thật sự không ngờ vừa mở miệng hỏi, cô đã biến thành con mèo xù lông.

“Thậm chí ba còn sai người ngầm giám sát Mục Phách?”

“Văn Gia Ngộ,” Văn Trọng trừng cô, “Có đứa con gái nào ăn nói lớn tiếng như con không?”

Gia Ngộ không thèm sợ ông, cô khoanh tay hừ lạnh, “Vậy ba nói con nghe thử xem, ngầm quan sát được kết quả gì rồi?”

Văn Trọng đối mặt với cô thật lâu, rốt cuộc ông là người thua trước. Ông thở dài, nói không có chuyện gì.

Gia Ngộ lập tức hùng hùng hổ hổ, “Vậy ba vẫn tiếp tục ngầm quan sát sao?”

“Đương nhiên.”

Gia Ngộ càng tức giận, cô đập bàn ăn thua đủ với Văn Trọng, “Ba, lúc đó chúng ta đã nói rõ ràng, dùng người thì không nghi ngờ, người nghi ngờ thì không cần dùng, sao ba có thể như vậy?”

“Nếu không ngầm quan sát lỡ xảy ra vấn đề gì thì không có gì hay ho, chẳng lẽ không nên như thế? Hơn nữa,” Văn Trọng ngồi xuống, “Mặc dù nhân cách nó không có vấn đề gì, nhưng trong công việc quản lý khách sạn, nó vẫn là nghé con cần học hỏi. Con không dùng đầu óc mà nghĩ thử xem, ba sẽ dễ dàng yên tâm để nó thay ba quản lý hay sao?”

Sự thật bày ra trước mắt, Gia Ngộ nghẹn trân trối, cô mấp máy môi, giọng điệu mềm nhũn, “Nhưng mà cũng không thể như thế được mà, ức hiếp người quá đáng, dù sao anh ấy cũng là chồng con.”

Văn Trọng bật lại: “Nếu nó không phải chồng con, làm gì có chuyện ba để cho nó đến Tứ Quý.”

Tứ Quý chính là khách sạn mà Mục Phách đang làm việc.

Ván này, Gia Ngộ thua.

. . .

Ủ rũ rời khỏi thư phòng, Gia Ngộ đi tìm một vòng, sau đó mới tìm được Mục Phách ở phòng ngủ của mình.

Anh đưa lưng về phía cô, không biết đang xem cái gì.

Cô im lặng không một tiếng động đi qua rồi thình lình lên

tiếng, “Đây là lúc em bốn tuổi.”

Đầu ngón tay Mục Phách run lên, vô thức khép lại Album ảnh, “. . .Xin lỗi, anh tự tiện xem đồ của em.”

“Không sao đâu,” Gia Ngộ nhận lấy album, “Ngày đầu tiên dẫn anh về nhà em đã nói với anh rồi, em chẳng có bí mật gì cả, anh muốn xem cái gì thì xem, muốn mở cái gì thì mở, không cần nói với em.”

Mục Phách nhìn cô, “Không có bí mật nào cả?”

Gia Ngộ suy nghĩ một chút, “Có, nhưng đều nằm trong bụng em.”

Mục Phách không hỏi tiếp.

Album bị lật tiếp vài trang.

Gia Ngộ không tập trung, đột nhiên giọng Mục Phách lọt vào tai, cô lấy lại tinh thần, “Anh nói cái gì?”

“Đây là ảnh lúc em tốt nghiệp cấp ba.”

Gia Ngộ tập trung xem, đúng là ảnh ngày cô tốt nghiệp cấp ba, nhưng mà đó là ngày lễ tốt nghiệp ở Bắc thành, cô theo học hơn một năm ở trấn Nam Thủy, song đến cuối cùng cô còn chưa kịp chụp ảnh tốt nghiệp thì đã quay lại Bắc thành.

Cô chỉ vào bản thân mình ở hàng thứ ba, “Có phải mặt mày em nghiêm túc lắm không?”

“Đáng yêu lắm.” Mục Phách nói.

Lòng Gia Ngộ mềm nhũn, cô nhỏ giọng nói: “Mục Phách, xin lỗi anh.”

Không cần suy nghĩ nhiều, Mục Phách cũng có thể đoán được nguyên nhân. Anh biết rõ Gia Ngộ không dám nhìn thẳng vào mình, cho nên anh cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, “Không cần nói xin lỗi. Văn tổng chẳng làm gì sai cả, em không cần phải xin lỗi anh.”

“Nhưng mà ngay từ lúc bắt đầu, em đã đồng ý với anh. . .”

“Em đã làm được.” Mục Phách cắt ngang lời cô, “Bây giờ anh có việc làm, em đã giữ đúng lời hứa rồi.”

Gia Ngộ không nói lời nào, trong lòng vẫn áy náy như trước.

Đã nói là phải giúp Mục Phách, nhưng lại không thể giúp đến nơi đến chốn, điều này làm cho cô cực kỳ khổ sở.

Mục Phách mím môi, anh nói thêm: “Vừa rồi ở thư phòng, Văn tổng còn nói tháng này anh thể hiện không tệ lắm, tiến bộ rất nhanh.”

Trong mắt Văn Trọng, Mục Phách là con rễ ông, đương nhiên tiêu chuẩn phải cao hơn những người khác rất nhiều. Còn trong mắt Mục Phách, anh không cần biết mình nhảy dù đến chức vụ cao thế nào, anh càng hi vọng bản thân có thể làm nên từ nền tảng cơ bản, dùng thực lực để chứng minh giá trị bản thân. Cho nên, anh không hề phản cảm đối với hành động phái người âm thầm giám sát của Văn Trọng, dầu gì trước mắt anh cũng chẳng có vốn liếng gì để kiêu ngạo.”

“Ba em thật sự nói như vậy?”

“Anh không lừa em làm gì.”

Gia Ngộ hiểu là anh đang an ủi mình, song cô vẫn phối hợp bày ra khuôn mặt tươi cười, “Em đã nói rồi, trước kia thành tích anh tốt như vậy, đầu óc nhất định thông minh hơn mấy người bọn em, chút việc nhỏ này sao có thể làm khó được anh.”

Mục Phách bắt sai trọng điểm, anh chần chừ hỏi: “Khi đó. . . Ấn tượng em đối với anh, ngoại trừ thành tích tốt thì còn gì nữa không?”

Gia Ngộ suy nghĩ một lát.

“Anh còn đẹp trai nữa.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện