Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 17


trước sau

Chương 17 Hung dữ

 

Xử lý xong vết phỏng trên tay thì đã qua giờ cơm trưa từ lâu.

 

Sau khi tiễn bác sĩ về, đương nhiên Thẩm Hành ở lại với Gia Ngộ, anh ta hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì, tớ làm cho cậu?”

 

“Thôi đi, tớ còn muốn sống thêm vài năm.” Gia Ngộ bĩu môi, “Cậu giúp tớ nhắn tin cho Mục Phách đi, nhanh lên.”

 

Thẩm Hành quyết định phớt lờ câu nói phía sau của cô, anh ta nhướng mày: “Mấy năm tớ sống ở nước ngoài, đều dựa vào tài nấu nướng của bản thân vượt qua đấy có biết không?”

 

Gia Ngộ vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào điện thoại, “Tớ không đói bụng, thật đó, cậu mau giúp tớ báo cho Mục Phách một tiếng, tay tớ đau.”

 

“Cậu nói với anh ta thì anh ta cũng đâu có về, cần gì phải thế?”

 

“Tớ đã hứa hôm nay sẽ mang canh đến cho anh ấy rồi. Bây giờ còn chưa qua, nói không chừng anh ấy vẫn đang chờ tớ đấy.” Theo như sự hiểu biết của cô về Mục Phách, Mục Phách sẽ không bao giờ hối thúc cô, chắc chắn anh vẫn đang mang bụng đói chờ cô mang canh tới.”

 

Thẩm Hành không thể tin nổi, “Ồ, thì ra là do cậu nấu canh cho anh ta mới bị phỏng.”

 

Gia Ngộ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa cảm giác đau đớn ở tay vẫn không ngừng truyền đến, cô nhún nhún vai: “Thẩm Hành, cậu có ý gì? Tại sao cậu cứ nhắm vào Mục Phách vậy? Dù thế nào anh ấy cũng là chồng hợp pháp của tớ, rốt cuộc cậu gấp gáp muốn chia rẽ chúng tớ làm cái gì?”

 

Giống như bị chạm phải dây thần kinh nào đó, Thẩm Hành đứng bật dậy, “Văn Gia Ngộ, tớ muốn hỏi cậu, cậu có ý gì?”

 

Tùy tiện tìm một người kết hôn? Quả thật không thể nói lý!

 

Những lời này mạnh mẽ nghẹn ở cổ họng, Thẩm Hành trừng to hai mắt, khí thế khiến người ta sợ hãi. Nhưng mà Gia Ngộ không sợ, cô lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn anh ta, một lát sau, cô thu hồi tầm mắt, “Được rồi, tớ hơi mệt, cậu về trước đi, tớ muốn đi ngủ.”

 

Thẩm Hành há to miệng, cuối cùng lại không phát ra âm thanh gì. Anh ta xoa tâm mi ủ dột, sau khi tiện tay đặt hai hộp thuốc mỡ lên bàn, anh ta mới nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho thật tốt.”

 

Đến cuối cùng, anh ta cũng không giúp Gia Ngộ gửi tin nhắn cho Mục Phách.

 

Gia Ngộ cúi đầu xem hai tay mình, cứng ngắc đến nỗi không dám động đậy, vừa khẽ nhúc nhích đã động đến da, mà một khi động đến chính là nóng rát đau đớn.

 

Vì thế, cô dùng đầu ngón chân kẹp điện thoại di động lên. . .

 

Phí hết sức chín trâu hai hổ mới đặt được điện thoại di động lên đùi, Gia Ngộ mím môi, nghi thần nghi quỷ nhìn khắp phòng một lượt, sau đó khó khăn dùng móng tay bấm số điện thoại Mục Phách.

 

Sau một loạt động tác, cô nhắm mắt không lưu luyến gì cuộc sống nữa, cũng may không có ai nhìn thấy dáng vẻ này của cô, quả thật là tổn hao hình tượng.

 

Mục Phách nhanh chóng nhận điện thoại.

 

“Em tới chưa? Anh đi đón em.”

 

Trái tim Gia Ngộ rơi lộp bộp, đặc biệt chột dạ, cô nhỏ giọng lúng túng kể lại mọi chuyện cho anh nghem cuối cùng còn nhấn mạnh: “Có điều bác sĩ đã tới rồi, bây giờ đã hết đau.”

 

Đầu dây bên kia, Mục Phách không tỏ vẻ gì.

 

Gia Ngộ có thể nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của anh, cô càng thấp thỏm, cô thử thăm dò gọi một tiếng: “Mục Phách?”

 

Có vẻ Mục Phách mới khôi phục tinh thần, anh cố đè nén giọng nói của mình, “Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, bây giờ anh về ngay.”

 

Lúc cúp điện thoại, lòng Gia Ngộ vẫn còn sợ hãi.

 

Bởi vì, giọng Mục Phách vừa rồi rất hung dữ.

 

Lần đầu tiên anh hung dữ với cô như vậy.

 

. . .

 

Lúc Mục Phách về đến nhà, cửa chính vừa mở ra một cánh, một thân lạnh lẽo chen vào. Anh cởi khăn quàng cổ và áo choàng ra, bên tai nghe được tiếng động trong phòng ngủ, động tác anh càng vội vàng, lập tức chạy tới nơi phát ra tiếng động.

 

Sau đó anh được chứng kiến hình

ảnh Gia Ngộ dùng một chân gắp điện thoại di động trên mặt đất.

 

Mục Phách: “. . .”

 

Gia Ngộ: “. . .”

 

Mục Phách điều chỉnh tốt biểu cảm, anh giả vờ như không thấy gì tiến lên hai bước nhặt điện thoại di động, “Đưa tay cho anh xem thử.”

 

Gia Ngộ lúng túng thu hồi chân, cô ngượng ngùng vươn tay. Sau khi chọc thủng bóng nước rồi bôi thuốc mỡ, lúc này miễn cưỡng có thể nhìn thuận mắt, chỉ là làn da hơi gồ ghề, trông có chút buồn nôn.

 

Cô không nhìn ra được thái độ của Mục Phách nên cẩn thận từng li từng tí lên tiếng: “Tuy nhìn hơi nghiêm trọng vậy thôi, thật ra. . .”

 

Mục Phách cắt ngang lời cô chẳng chút nghĩ ngợi, “Sau này không cho phép em xuống bếp nữa.”

 

Đây là mệnh lệnh không cho trả treo.

 

Mục Phách luôn cúi đầu, Gia Ngộ không nhìn thấy nét mặt anh, nhưng nghe giọng thôi đã biết anh đang tức giận rồi, cô mếu máo, có chút tủi thân, “Do em không cẩn thận thôi mà.”

 

“Nhưng mà loại không cẩn thận này anh không muốn thấy. . . Thêm lần thứ hai.” Nói xong, phát hiện giọng mình quá cứng rắn, Mục Phách nới lỏng thái độ, “Việc này phải trách anh, ta không cân nhắc đến tình huống ngoài ý muốn này.” Tối qua anh nghe nói Gia Ngộ sẽ nấu canh mang đến cho mình, anh vui đến nỗi quên hết mọi thứ, hoàn toàn quên nghĩ đến chuyện cô chỉ là tay mơ, cũng không nghĩ tới đối với cô nấu canh khó cỡ nào.

 

Đúng là anh giận lắm, song là giận chính mình. Cũng may trên đường từ khách sạn về nhà anh có thời gian bình tĩnh lại, hiện tại anh rất tỉnh táo, nếu không thì lúc này không biết anh đã giận đến mức nào rồi.

 

Gia Ngộ ậm ờ một lát rồi quyết định đổi chủ đề, “Lúc về anh có xin nghỉ không?”

 

Mục Phách sững sờ, anh đáp: “Có, anh xin nghỉ hai ngày.” Sau đó anh suy nghĩ một chút, “Chúng ta mời dì giúp việc trở lại đi, em ở nhà một mình, anh lo lắng.”

 

Dì giúp việc làm ở Văn gia đã nhiều năm, sau này Gia Ngộ chuyển ra ở riêng, Văn Trọng bèn sắp xếp để dì qua giúp cô. Tuy nhiên kể từ khi Mục Phách xuất hiện, dì giúp việc bỗng trở nên không có đất dụng võ, Gia Ngộ tự động bổ não hình ảnh dì giúp việc âm thầm sa sút tinh thần, cho nên cô bảo dì trở về Văn gia, tiếp tục chăm sóc cho Văn Trọng như từ trước đến nay dì vẫn làm.

 

“Lần này chỉ là ngoài ý muốn.”

 

Dường như Mục Phách không nghe thấy, anh đột nhiên chuyển đề tài, “Bác sĩ là do Thẩm Hành gọi tới?”

 

Gia Ngộ bối rối, miệng nhanh hơn não, “Ừm, lúc đó tay em đau quá, không có thời gian nhìn điện thoại, chỉ luống cuống nhấn đại rồi gọi thôi, không ngờ người nhận là Thẩm Hành, cậu ấy thuận tiện mời bác sĩ tới.”

 

Mục Phách như có điều suy nghĩ gật đầu, anh nhìn lướt qua môi cô, “Hai ngày tới tay không được đụng nước, cũng ít sử dụng tay thôi.”

 

“Em có rất nhiều chuyện phải làm đấy.”

 

Đánh răng, rửa mặt, tắm rửa,. . . đều phải dùng tay cả.

 

Mục Phách nhìn cô, “Chẳng phải đã có anh rồi sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện