Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 16


trước sau

Đồ ăn đã nguội mất, Mục Phách mang đến phòng trà nước hâm nóng, Gia Ngộ ngồi trên ghế sau bàn làm việc của anh, không có ai trò chuyện, cô dứt khoát dứng dậy đi ra ngoài tìm anh.

 

Trong phòng trà nước, ngoài Mục Phách thì còn có mấy người đang xếp hàng hâm nóng thức ăn.

 

Gia Ngộ không có đi vào mà đứng nép bên cạnh.

 

Bởi vì cô nghe thấy mấy người đó đang hỏi Mục Phách về chuyện của mình.

 

Cô âm thầm cảm thán, không hổ là bát quái, lan truyền nhanh đến chóng mặt.

 

“Quản lý Mục, hôm nay vợ anh đến thăm anh hả?”

 

“Đúng thế.”

 

“Hai người kết hôn khi nào?”

 

“. . . Ba tháng trước.”

 

“Ồ, không phải thời điểm anh vừa đến khách sạn thì kết hôn luôn sao? Xem ra chúng ta đã bỏ lỡ chuyện vui rồi!”

 

Mục Phách cười cười, không tiếp lời.

 

Vậy có thể chứng minh lời đồn là đúng, mấy người kia đạt được mục đích nên cúi đầu lướt điện thoại, không tiếp tục dò hỏi nữa.

 

Gia Ngộ không đi vào, cô theo đường cũ trở lại phòng làm việc. Trong lòng cô rất rõ ràng, từ nay về sau, từ trên xuống dưới khách sạn đều sẽ biết tin quản lý Mục đã kết hôn.

 

Cũng không phải thất sách.

 

Kỳ thật tuy Mục Phách không nói rõ, nhưng làm sao cô có thể không hiểu được đây?

 

Mục Phách đi làm ở chỗ này, nhất định là vô cùng khó xử. Đầu tiên là kết hôn giả, thứ hai là liên quan đến công ty. Giả sử không phải khả năng thích ứng của anh không tệ, năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ, anh còn trẻ như thế, có lẽ không được mấy người tin phục. Với anh mà nói, lời đồn đãi nhảm nhí hoàn toàn không thuộc phạm vi lo nghĩ của anh, công việc mới là quan trọng nhất. Chẳng qua là anh có thể không để ý đến chuyện bên ngoài, song khó tránh khỏi đám chó mèo nào đó sẽ ve vãn xung quanh anh.

 

Gia Ngộ buồn bực, cô cảm thấy hào quang của Mục Phách sắp không giấu được nữa rồi.

 

Thật sự là vừa vui lại vừa buồn.

 

Cô lại lên tiếng, đúng lúc Mục Phách mang đồ ăn đã hâm nóng đi tới, anh lấy làm lạ hỏi cô: “Sao em lại thở dài vậy?”

 

“Không có gì.” Gia Ngộ xoa bụng, “Chúng ta ăn cơm đi, em đói bụng rồi.”

 

Ừm.”

 

Mục Phách mở cơm hộp ba tầng ra, tuy màu sắc khó coi, nhưng hơi nóng bốc lên mù mịt, mùi thơm lan tỏa bốn phía, khiến cho người ta vô cùng thèm ăn.

 

“Thơm lắm.” Anh đánh giá.

 

Gia Ngộ cắn đũa, có hơi hồi hộp, “Anh mau nếm thử xem thế nào.”

 

Mục Phách nghe lời ăn một miếng thịt, nói thật, dựa vào thói quen ăn uống của anh mà nói, có hơi mặn rồi.

 

“Rất ngon.”

 

Đây không tính là nói dối, bởi vì anh biết rõ, Gia Ngộ tương đối ăn mặn, thức ăn này hẳn là hợp với khẩu vị của cô.

 

Nếu như Gia Ngộ cảm thấy không tệ, anh cũng không bắt bẻ làm chi.

 

Gia Ngộ thở ra một hơi, “Món này em nấu hai lần mới thành công, em còn sợ nấu lâu quá mùi vị sẽ thay đổi.”

 

Mục Phách cười đáp: “Mùi vị vẫn chuẩn lắm, anh rất thích ăn.”

 

Gia Ngộ được khen hết sức đắc chí, hoàn toàn không để ý đến tại sao lúc ăn cơm Mục Phách lại liên tục uống nước.

 

. . .

 

Ăn cơm trưa xong, Mục Phách phải làm việc tiếp, Gia Ngộ cũng không muốn quấy rầy anh, cô đứng lên tạm biệt: “Anh bận rộn, em đi trước đây.”

 

“Chờ đã.”

 

Mục Phách kéo ngăn kéo lấy ra một quả táo đã được gói cẩn thận, “Anh vốn định về nhà sẽ tặng cho em, nhưng mà e rằng tăng ca về muộn quá, bây giờ đưa cho em luôn.”

 

Quả táo bình an đêm giáng sinh.

 

Gia Ngộ nhận lấy, cô chột dạ sờ cổ, “Nhưng mà e không chuẩn bị cho anh cái gì cả.”

 

“Không phải bữa cơm ngày hôm nay sao? Nếu tính toán kỹ lưỡng, anh còn có lời hơn ấy chứ.”

 

Gia Ngộ cười ha ha, “Hình như thế thật.” Cô bỏ quả táo vào trong túi xách, “Em đi nha.”

 

“Anh tiễn em ra xe.”

 

Lúc Gia Ngộ lên xe, trên cổ có nhiều hơn một khăn quàng cổ, cô hít sâu một hơi, chẳng có mùi vị gì đặc biệt, chỉ có thể mơ hồ ngửi thấy một mùi nhàn nhạt.

 

Có vẻ rất ấm áp.

 

Cô lấy quả táo ra, quan sát kỹ lưỡng trái phải rồi không khỏi cười ra tiếng.

 

Cô thầm nghĩ, ngày mai là lễ giáng sinh, cô sẽ hầm canh mang đến cho Mục Phách.

 

Thuận tiện, đặt phòng khách

sạn, ở một đêm.

 

*

 

Kế hoạch hết sức tốt đẹp, song sự thật lại tàn khốc.

 

Ngày lễ giáng sinh, canh vừa nấu xong, Gia Ngộ đã bị phỏng tay.

 

Hai cánh tay không may mắn thoát khỏi, vừa đỏ vừa sưng, chưa đầy một lát đã nổi hai ba cái bong bóng nước.

 

Lúc này, Gia Ngộ đau đến nỗi ràn rụa nước mắt. Cô nén chịu đau đi ngâm nước lạnh, kết quả phá tan một cái bong bóng, cô khóc hu hu ra tiếng, không dám chạm vào nước nữa mà chạy ra tìm điện thoại, không quản là số của ai, cô nhấn trúng số nào gọi số đó.

 

Người nghe là Thẩm Hành.

 

Lần đầu tiên Gia Ngộ bị phỏng nước canh, giọng nói nghẹn ngào, “Tớ bị phỏng nước canh, làm sao bây giờ?”

 

Nghe thấy thế, trái tim Thẩm Hành thắt lại, bỏ mặt tất cả mọi thứ, “Bây giờ tớ tới tìm cậu.”

 

Đúng lúc Thẩm Hành đang ở gần đó, anh ta tới rất nhanh. Lúc nhìn thấy hai bàn tay vô cùng thê thảm của Gia Ngộ, anh ta tức giận đến nổi mắt đỏ lên, “Khi không cậu chạy vào phòng bếp làm cái gì?”

 

Tay Gia Ngộ nóng rát, trái tim cũng nóng rát, hiếm khi cô không nổi cáu, ngoan ngoãn nghe Thẩm Hành mắng.

 

Thẩm Hành đi tới muốn nhìn vết phỏng, nhưng lại không dám chạm vào tay cô, anh ta cắn răng: “Gọi bác sĩ đi, trước khi bác sĩ tới, tớ sẽ chọc mấy mụn nước này ra giúp cậu.”

 

“Chọc mụn nước?!” Đáy mắt Thẩm Hành phản chiếu hình ảnh sợ hãi của Gia Ngộ, anh ta mềm lòng, “Được rồi. . .”

 

Thẩm Hành đi tìm nước sát trùng, Gia Ngộ nói với theo bóng lưng anh ta, “Cậu giúp tôi gửi tin nhắn cho Mục Phách đã, tớ còn chưa nói với anh ấy nữa.”

 

Tay quá đau, cô cố lấy gel lô hội bôi lên, sau khi gọi cho Thẩm Hành xong, cô vẫn chưa chạm vào điện thoại lần nào nữa.

 

Bước chân Thẩm Hành hơi dừng lại, đáy mắt tối tăm. anh ta vẫn không quay đầu lại mà châm chọc khiêu khích, “Ồ, Không phải cậu ta chăm sóc cậu tốt lắm sao? Tại sao không thấy bóng dáng cậu ta đâu hết?”

 

“Anh ấy bận rộn công việc.” Gel lô hội phát huy tác dụng, Gia Ngộ thoải mái hơn một chút, còn có lòng dạ nói lời bông đùa, “Tớ muốn làm người phụ nữ hiền thục đảm đang đứng phía sau lưng anh ấy đấy. . .”

 

“Rầm —–“

 

Bị tiếng động chói tai cắt ngang lời nói, Gia Ngộ tức đến nổi môi run run, “Tiếng gì vậy?”

 

Thẩm Hành trầm giọng, “Không tìm thấy thuốc sát trùng.”

 

“Ngay trên kệ đó, hai ngày trước Mục Phách mới sắp xếp lại tủ thuốc.”

 

Thẩm Hành hít thở sâu hai cái, anh ta nắm chặt gói bông gòn trong tay, quay phắt người lại nhìn chằm chằm Gia Ngộ, “Tớ nói này Văn Gia Ngộ, cậu có thể đừng lúc nào cũng trái một tiếng Mục Phách, phải một tiếng Mục Phách không hả?”

 

Ánh sáng trong mắt Gia Ngộ chợt lóe lên, cô cúi đầu xuống nhìn tay của mình.

 

Sau đó từ tốn trả lời: “Mong cậu hiểu cho, phụ nữ đã kết hôn đều thế cả.”

 

Thẩm Hành: “. . .”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện