Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 19


trước sau

Bàn tay bị thương của Gia Ngộ mãi qua tết Nguyên Đán mới hết.

 

Vì thế cô nảy ra ý định ra khách sạn thuê phòng.

 

Bởi vì từ khi Mục Phách nhận việc ở khách sạn, đã hơn hai tháng bọn họ chưa làm qua.

 

Thời gian dài như vậy không làm, dù sao cũng phải thay đổi bầu không khí một lần.

 

Gia Ngộ thay nội y mới, không che được bất cứ thứ gì, bên ngoài thì ăn mặc đầy đủ, áo lông, áo khoác đều đủ cả, bao bọc kín mít không kẻ hở.

 

Cô cầm túi xách, đổi giày, trước khi đi ra ngoài còn vòng về phòng ngủ lấy áo mưa, xong mới ra khỏi nhà.

 

Trước đây, Văn Trọng đã giữ lại một phòng ở Tứ Quý cho Gia Ngộ, nhưng vì để “Che giấu tai mắt người”, Gia Ngộ đặc biệt lên web đặt một phòng lớn, tránh để người ta biết được Mục Phách là con rể chủ tịch.

 

Đại sảnh thay tiếp tân mới, không ai nhận ra Gia Ngộ chính là nhân vật chính trong lời đồn đại thời gian qua.

 

Gia Ngộ thuận lợi nhận phòng, cô nhắn cho Mục Phách một tin, không cần đợi anh trả lời cô đã đi vào phòng tắm.

 

Tắm rửa xong, Gia Ngộ bọc áo tắm đi ra, nhiệt độ trong ngoài phòng tắm chênh lệch nhau quá lớn, cô hơi choáng váng, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt, may mà níu lấy cánh cửa mới thoát nạn.

 

Gần đây sức miễn dịch ngày càng kém.

 

Cô đói.

 

Nằm trên giường vài phút cho tỉnh táo, Gia Ngộ lấy điện thoại ra nhìn xem, Mục Phách đã trở lời tin nhắn.

 

“Tan tầm anh lên ngay.”

 

Gia Ngộ mím môi cười, cô nhắn lại cho anh: “Lúc lên anh mua ít đồ ăn nhé, em ngủ một giấc trước.”

 

Mục Phách: “Được.”

 

Nghe thấy có người gõ cửa, Gia Ngộ mở to mắt, cả phòng đen kịt.

 

Cô mò mẫn mở đèn trên đầu giường, sau đó xoa xoa mắt bước xuống giường, “Tới đây.”

 

Đầu nặng như đeo đá, miệng đắng lưỡi khô, chỉ ngắn ngủi vài bước chân mà cô đi muốn không nổi.

 

Cửa vừa mở ra, cô liền nhào vào lòng Mục Phách.

 

Đồ vật trên tay rơi xuống đất.

 

Mục Phách chưa kịp nhặt, anh choàng tay qua eo Gia Ngộ, bàn tay khác sờ lên trán cô, cực nóng.

 

“Gia Ngộ, Gia Ngộ? Em sốt rồi.”

 

Gia Ngộ hàm hồ lên tiếng, cô ôm cổ Mục Phách kéo anh vào trong, “Đóng cửa đi anh.”

 

Lúc này, vạt áo trước ngực cô gái mở rộng, phong cảnh trước ngực lộ ra, thế nhưng Mục Phách lại chẳng có tâm trạng thưởng thức kiều diễm.

 

Anh bế ngang Gia Ngộ đặt lên trên giường, thấy cô không an phận, anh dùng giọng điệu nghiêm khắc cảnh cáo: “Nằm xuống!” Đầu Gia Ngộ hết sức đau, song cô vẫn nhớ trừng mắt bật lại lời Mục Phách: “Anh lại hung dữ với em.” Mục Phách hoàn toàn không biết từ “Lại” này từ đâu mà có, nhưng thời điểm này anh không có tâm tình so đo với cô.

 

Sau khi giúp Gia Ngộ đắp chăn, anh đặt một chiếc khăn lông ướt lên trán cô rồi dặn: “Em nằm đây đợi anh một lát, anh đi mua thuốc.”

 

“Đừng đi mà.”

 

Gia Ngộ kéo cổ tay anh, lời nói nhẹ bẫng không có sức nặng, “Em có hơi dị ứng thuốc, không thể mua thuốc lung tung.”

 

“Vậy anh đưa em đến bệnh viện.”

 

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ngủ một lát là khỏe thôi.”

 

Mục Phách làm mặt lạnh, “Gia Ngộ, anh không muốn nổi giận với em lần thứ hai.”

 

“. . .” Gia Ngộ bị dọa rồi, cô nhắm hai mắt lại, nhận thua, “Vậy thì, anh mặc quần áo vào giúp em đi.”

 

Trên giá chỉ có áo lông và áo khoác ngoài.

 

Mục Phách hiếm khi mất khống chế đỏ mặt, anh đưa lưng về phía Gia Ngộ, “Nội y ở đâu?” Gia Ngộ nhíu mày, cố gắng suy nghĩ một chút mới nhớ lại, “. . . Đều ở trong phòng

tắm.”

 

Cô nói đều.

 

Xem ra bên dưới áo tắm, cái gì cũng không có mặt.

 

Mục Phách âm thầm hít sâu, anh đi vào phòng tắm, nhìn quanh một vòng, rốt cuộc tìm được một bộ nội y ít vải đến đáng thương.

 

Chỉ có mấy sợi dây buộc, ba mảnh phân bố, chẳng có chút sức nặng nào, vò thành một cục trong lòng bàn tay còn ngại nó không có cảm giác tồn tại.

 

Mục Phách lơ mơ đoán được đêm nay mình đã bỏ lỡ điều bất ngờ gì rồi.

 

Trong khoảnh khắc khi anh tỉnh táo lại, nhớ đến khoảng thời gian này anh bận bù đầu, về đến nhà là dính lên giường ngủ như chết, đúng là không hề quan tâm đến cảm xúc của Gia Ngộ.

 

Là anh không tốt.

 

Nắm chặt nội y sexy trong tay, lúc anh ra ngoài, Gia Ngộ đã ngủ rồi.

 

Mục Phách lại thở dài một hơi.

 

Anh đè nén dục vọng, nhẹ nhàng giúp Gia Ngộ cởi áo choàng, thân thể mỹ lệ hiện ra trước mắt, mặt anh không biến sắc, chỉ có đầu ngón tay run rẩy để lộ ý nghĩ chân thật trong lòng chủ nhân.

 

Nội y sexy không dễ mặc, càng ít vải vóc càng khó mặc, giúp cô mặc xong, Mục Phách đã ra một thân mồ hôi.

 

Mồ hôi đổ ra dính vào quần áo rất không thoải mái, anh không quản, cũng không rảnh lau đi mà tiếp tục giúp Gia Ngộ mặc tiếp quần áo.

 

Lúc này động tác đã nhanh hơn nhiều.

 

Sau khi mặc hoàn tất, Mục Phách không đánh thức Gia Ngộ mà cẩn thận ôm cô vào lòng, từ thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa đi thẳng xuống tầng hầm đỗ xe, mãi cho đến một bệnh viện trong thành phố.

 

Trên đường, Gia Ngộ ngủ mê man, trán nóng hổi.

 

Mục Phách đau lòng đến nỗi cắn chặt quai hàm, rất nhanh nếm được một chút mùi tanh —–

 

Anh không phải Thẩm Hành, không gọi bác sĩ gia đình tới được.

 

“Mục Phách…”

 

Nghe thấy Gia Ngộ gọi mình, Mục Phách hoàn hồn, anh cúi đầu nghe, nghe xong anh nghĩ mãi mới biết cô đang nói cái gì.

 

Cô nói: “Không phải hai lần, mà là ba lần.”

 

Đến bệnh viện, Gia Ngộ mới khỏe hơn một tý, ở bệnh viện này cô có người quen, không cần xếp hàng đăng ký, có thể trực tiếp gặp bác sĩ khám bệnh.

 

Đi vào thang máy, Mục Phách để Gia Ngộ đứng tựa vào người mình, lòng bàn tay ấm áp dán lên gương mặt nóng hổi của cô, có ý muốn làm hạ bớt nhiệt độ trên mặt cô.

 

“Còn khó chịu không em?” Anh hỏi.

 

Sắc mặt Gia Ngộ mệt mỏi: “Bây giờ khỏe hơn một chút rồi, chỉ còn hơi choáng váng, muốn ói.”

 

Mục Phách ôm chặt eo cô, “Nghỉ ngơi một lát, đừng nói nữa.”

 

Gia Ngộ không nghe theo, cô nhỏ giọng biện hộ cho mình: “Gần đây hệ miễn dịch suy giảm… Kỳ thật em rất ít khi sinh bệnh đó.”

 

Thần kinh căng thẳng của Mục Phách hơi thả lỏng, anh thở ra một hơi rồi mím môi nói: “Anh sẽ bồi bổ cho em thật tốt, không được ngã bệnh nữa.”

 

Ai đó từng nói đánh bừa mà trúng.

 

Bác sĩ dặn Gia Ngộ đề cao sức miễn dịch, tránh cho nhiễm bệnh lần nữa.

 

Nếu cứ tiếp tục sốt, cục cưng trong bụng sẽ khó bảo toàn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện