Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 20


trước sau

Trên hành lang —— Còn có rất nhiều người đang chờ gọi tên.

 

Chỗ người đều bị chiếm dụng, chân Gia Ngộ mềm nhũn, chỉ có thể mượn sức Mục Phách dìu ra khỏi bệnh viện.

 

Từ đầu tới cuối, hai người chẳng nói với nhau câu nào.

 

Hơi ấm trong xe mở rất đầy đủ, Gia Ngộ nóng đến nỗi chảy mồ hôi, cô kéo khăn quàng cổ xuống thì thào lên tiếng: “Em còn nói gần đây sao trên bụng nhiều thịt quá.”

 

Cô là một người béo tay béo mặt chứ hiếm khi nào béo bụng.

 

Bác sĩ nói cục cưng trong bụng đã được tám tuần rồi, tính lùi thời gian trở về, hẳn là cái hôm trở về Văn gia hôm đó.

 

Đó cũng là lần ân ái gần đây nhất của bọn họ.

 

Rõ ràng lúc ấy anh đã rút ra ngoài rồi, rõ ràng là kỳ an toàn của cô. Vậy thì làm sao mang thai đây? Không phải đúng theo những gì trong mộng Văn Trọng đã mơ thấy chứ —– Bồ tát hiển linh?!

 

Gia Ngộ không biết.

 

Cô vuốt ve bụng, không dám tin bên trong đang thai nghén từng ngày một sinh mệnh bé xíu.

 

Tay Mục Phách đặt ở tay lái. Ngón tay khẽ động, anh nhìn sang sườn mặt buồn lo vô cớ của Gia Ngộ, anh rất muốn nói với Gia Ngộ rằng anh sẽ chịu trách nhiệm, nhưng lại sợ Gia Ngộ cảm thấy anh đạo đức giả, dù sao trước mắt anh chẳng có bất cứ tư cách gì để nói lời hứa hẹn với cô.

 

Lúc trước hai người đã thỏa thuận, sau một năm sẽ đường ai nấy đi, hiện nay, đứa bé này xuất hiện, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của bọn họ —–

 

Cho dù, giây phút khi nghe thấy tin tức này, anh đã hèn mọn âm thầm phát điên vì vui mừng.

 

“Gia Ngộ.” Anh lên tiếng.

 

Gia Ngộ ngoảnh mặt làm ngơ, bây giờ đầu óc lòng dạ cô rối như tơ vò, nói chuyện không đầu không đuôi: “Bác sĩ nói cục cưng rất nghe lời, hiểu được em vất vả, cho nên không đành lòng khiến em chịu khổ. Tám tuần qua em chẳng hề có phản ứng gì, thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, thích thức đêm thì thức đêm, cho đến tận hôm nay em còn vui vẻ thỏa mãn mặc nội y tình thú đi thuê phòng với anh. Cục cưng thương em, nhưng em lại không biết xót con, thậm chí còn không biết con đã đến. Nhưng mà chuyện này không thể trách em được, do cục cưng tới quá đột ngột, hại em chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nói không chuẩn bị gì cũng không đúng, bởi vì em chưa từng nghĩ tới phương diện này. Đâu phải anh không biết, ngay cả bản thân mình em cũng không chăm sóc được, làm thế nào để chăm sóc cục cưng đây?”

 

Mục Phách mất hồn mất vía, tay lại mất khống chế mà run run.

 

Gia Ngộ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không nhìn thấy phản ứng của Mục Phách, cô vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói chậm rãi nhưng kiên quyết.

 

“Tuy nhiên, Mục Phách, em không muốn mất con.”

 

Mục Phách như trút được gánh nặng. Anh hơi cong lưng, giật mình phát hiện phía sau lưng mình tất cả đều là mồ hôi lạnh. Chỉ ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, cuộc sống thay đổi quá nhanh khiến cho anh trải qua hết cung bậc của mọi cảm xúc, trái tim gần như bị người ta dùng sức kéo ra khỏi thân thể, anh trơ mắt nhìn nó treo giữa không trung, tại thời điểm anh cho rằng mình sắp chết, kết quả khi mở to mắt, hiện thực chẳng qua chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

 

Anh lấy lại tinh thần đưa tay xoa đầu Gia Ngộ, giọng nói khàn khàn: “Vậy giữ lại nhé.”

 

Qua rất lâu, Gia Ngộ mới yếu ớt đáp lại, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ừm.”

 

Không ai nhắc đến bản hợp đồng đang được cất ở nhà kia.

 

arial, helvetica, sans-serif;">Sau khi về đến nhà, đầu Gia Ngộ đau như muốn nứt ra, cô bò lên giường, muốn ngủ nhưng không ngủ được.

 

“Mục Phách.”

 

“Anh đây.” Mục Phách mang ly nước đến, “Em uống nước đi rồi hãy ngủ.”

 

Gia Ngộ uống một hớp lớn, sau đó cô liếm liếm giọt nước vương trên môi, “Em ngủ không được.”

 

“Còn khó chịu hả?” Nói xong, Mục Phách đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, không có nóng.

 

Nhắc tới cũng thần kỳ, giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy, không cần uống thuốc, không cần truyền nước, từ bệnh viện đi ra Gia Ngộ đã hết sốt.

 

“Không phải,” Gia Ngộ lắc đầu, “Em muốn thay váy ngủ.”

 

Mục Phách ngây người vài giây, ánh mắt né tránh, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều, “Được, anh thay giúp em.”

 

Gia Ngộ nín cười, cô muốn nói tự bản thân mình có thể thay, song cô không nói mà chỉ gật nhẹ đầu đồng ý.

 

Lúc mặc nội y cho cô ở khách sạn, anh buộc dây lung tung hết cả, bây giờ muốn tháo ra lại hết sức đau đầu, dây áo lộn xộn thắt hai ba nút chồng chéo, phiền phức khó chịu, khó trách Gia Ngộ không thoải mái.

 

Mục Phách cau mày, vẻ mặt thành thật cởi nút thắt, vất vả lắm mới tháo được một cái, anh thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ vừa nhướng mắt lên đã chứng kiến đồi núi cao vút trắng nõn, bên trên còn điểm tô một nụ hồng.

 

Hai tai anh lập tức đỏ lên.

 

Gia Ngộ giục anh: “Tiếp tục đi.”

 

Giọng điệu trong trẻo rõ ràng, Mục Phách tiếp tục việc đang làm dang dở. Anh bắt buộc bản thân mình phải tập trung một chút, có điều ánh mắt không chịu nghe lời, cứ lén lút liếc trộm phần bụng Gia Ngộ.

 

Gia Ngộ thấy được.

 

Cô nghiêng đầu tìm kiếm ánh mắt anh rồi thẳng thắn hỏi: “Hôm nay khi biết em mang thai, trong lòng anh nghĩ gì thế?” Sau đó chân mày lá liễu lập tức nhướng lên, “Không cho phép nói dối.”

 

Suy nghĩ gì cũng có, vui mừng chiếm đa số, Mục Phách nói thầm trong lòng.

 

Lúc này nút thắt đã cởi bỏ hết, anh lấy váy ngủ cho Gia Ngộ mặc vào, tiếp theo mới chọn một đáp án hợp lý nhất nói với cô: “Đầu óc trống rỗng.”

 

Gia Ngộ khẽ giật mình, sau đó mắt cong thành hình trăng khuyết, cô cười nói: “Em cũng thế.”

 

Mục Phách hơi cong môi.

 

Gia Ngộ lại hỏi: “Vậy bây giờ thế nào?”

 

“Bây giờ. . .” Mục Phách đỡ vai cô giúp cô nằm xuống, “Bổ sung thêm tri thức, nhanh chóng chuẩn bị tốt công tác làm cha.”

 

Lòng Gia Ngộ mềm nhũn, cô dùng trán cọ cọ vào cánh tay anh, sau đó khép hờ mắt lại nói: “Mục Phách, lúc đứa bé này ra đời, cũng là lúc hợp đồng giữa chúng ta kết thúc.”

 

Cái gì đến cũng phải đến.

 

Mục Phách cảm thấy miệng mình đắng chát, anh nhìn về hướng khác, ánh mắt ảm đạm, “Anh biết rồi.”

 

Gia Ngộ nắm chặt bàn tay muốn rút về của anh.

 

“Vì thế em nghĩ, hay là anh sửa lại nội dung hợp đồng đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện