Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 28


trước sau

Chương 28 Thuê

“Vậy hai người nói chuyện đi, tớ đi tìm Mục Phách.”

Câu nói kế tiếp Mục Phách nghe không rõ, sau lưng bỗng truyền tới âm thanh cạch cạch, anh quay đầu lại, quả nhiên là Gia Ngộ.

Anh mỉm cười kéo Gia Ngộ cách xa bếp một chút, “Thẩm Hành đến à?”

“Ừm, đến tìm ba em.”

Gia Ngộ không muốn nói thêm nữa, cô nhón chân nhìn thức ăn đang chế biến trên bếp, “Em đói quá, có gì cho em lót bụng trước được không?” Mục Phách đút một khối thịt kho tàu vào trong miệng cô, “Vừa nấu xong đấy.”

Nước thịt đậm đà, ngon đến nỗi Gia Ngộ rùng mình, nói không rõ lời: “Anh giỏi quá đi!”

“Em thích là tốt rồi!”

Mục Phách giả bộ như lơ đãng chuyển chủ đề, “Thẩm Hành muốn ở lại ăn cơm hả?”

“Chắc là thế.”

“Anh ta thích ăn cái gì? Hôm nay nhà không chuẩn bị hải sản.”

Gia Ngộ cau mày suy nghĩ một chút, “Hình như cậu ta chẳng kén ăn gì cả, anh không cần đặc biệt chuẩn bị đâu.”

‘Vậy còn em có kiêng ăn cái gì không?” Mục Phách biết rõ còn hỏi.

Gia Ngộ giơ ngón tay cái, chân chó đáp: “Chỉ cần anh làm em đều thích ăn.”

Mục Phách hài lòng nhẹ nhàng cười cười, lại đút cô ăn thêm một khối thịt kho tàu, “Ra ngoài đi, nơi này có anh là được.”

Anh không thích sự tồn tại của Thẩm Hành, cũng chẳng thèm bận tâm tới thân phận khách đến thăm nhà của anh ta.

Gia Ngộ vừa xoa bụng vừa quan sát thái độ của anh, xác định anh không mất hứng mới chuyển bước ra ngoài.

Haizz, hôm nay cô đã vì quan sát thái độ của ba ba cục cưng mà nỗ lực đó nha.

Lúc ăn cơm, Văn Trọng ngồi ở vị trí chủ nhà, Gia Ngộ ngồi xuống bên phải ông, kế bên là Mục Phách, đối diện là Thẩm Hành.

Văn gia có thói quen ăn không nói ngủ không nói.

Hiển nhiên Văn Trọng rất yêu thích Thẩm Hành, hai người đem chủ đề trò chuyện chưa xong ở phòng khách đến phòng ăn, mới nói hai ba câu Thẩm Hành đã chọc Văn Trọng cười ha ha.

Mục Phách mặt không đổi sắc ngồi ăn cơm, ngược lại Gia Ngộ lại không chịu nổi, cô dừng lại động tác gắp rau, “Hai người ồn ào quá.”

Không gian nhất thời yên tĩnh.

Mãi cho tới khi Mục Phách gắp cho Gia Ngộ miếng thịt cá.

“Gia Ngộ không thích ăn loại cá này, cô ấy cảm thấy nó nhiều xương.”

Tay Mục Phách khựng lại, anh nhìn Gia Ngộ: “Phải không em?” Gia Ngộ không nói gì với anh cả.

Món ăn này anh đã nấu hai lần, mỗi lần Gia Ngộ đều ăn rất hết mình, anh cho rằng cô thích.

“Em thích ăn.”

Gia Ngộ kéo bàn tay vẫn còn giữ nguyên trên không trung của Mục Phách, miếng thịt cá trên đũa an ổn bỏ vào chén của cô, “Thời điểm ở trấn Nam Thủy thường xuyên ăn cá, nhiều xương hay không đã không còn quan trọng từ lâu rồi.”

Trấn Nam Thủy chính là uy hiếp đối với Thẩm Hành, chỉ cần nhắc đến nơi này anh ta sẽ không biết đáp lại thế nào, lúc này cũng không ngoại lệ.

Anh ta ngượng ngùng nói: “Không ngờ chỉ sống ở trấn Nam Thủy có một năm mà thôi, vậy mà có thể thay đổi nhiều thói quen của cậu đến thế.”

“Trấn Nam Thủy giúp tớ thay đổi đâu chỉ có cái này? Tớ không thể ăn cay không phải là do. . .” Gia Ngộ đột nhiên đảo mắt nhìn Văn Trọng,

két một tiếng im bặt.

Cô dừng lại kịp thời, cô có cảm giác trấn Nam Thủy không phải là chữ nên nhắc trước mặt Văn Trọng. Không phải Gia Ngộ không biết, cho đến bây giờ Văn Trọng vẫn nghĩ năm đó bỏ Gia Ngộ một mình ở trấn Nam Thủy là lỗi của ông, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mỗi ngày còn phải chờ đợi lo lắng không biết ba mình có phải ngồi tù hay không.

“Không thể ăn cay, sau đó thì sao?” Thẩm Hành gặng hỏi.

Gia Ngộ âm thầm điều chỉnh nét mặt, cô tức giận sửa lời nói: “Tớ không thể ăn cay là vì lúc ở trấn Nam Thủy chuyển sang ăn thanh đạm hơn, đó là thói quen của tớ, dù sao ăn cay quá không tốt cho sức khỏe.”

“Nhưng mà trước kia cậu nói. . .”

“Thẩm Hành,” Gia Ngộ nhìn anh ta, “Là đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu hay là do bản chất cậu thích lãi nhải?”

“Chậc, sao con lại ăn nói với Thẩm Hành như thế?” Rốt cuộc Văn Trọng cũng lên tiếng.

Không đợi Gia Ngộ trả lời, Thẩm Hành đã đỡ lời thay cô, “Gia Ngộ vẫn luôn nói chuyện với con thế đấy ạ, cậu ấy mà ăn nói nhẹ nhàng thì con không quen đâu.”

“Ai cần cậu nhìu chuyện. . .” Gia Ngộ căm giận nói xong thì phát hiện không biết Mục Phách đã buông đũa từ lúc nào.

Cô híp mắt, tay phải rời khỏi bàn, lần tìm tay Mục Phách dưới bàn ăn, “Em muốn ăn thịt kho tàu.”

Trước mặt Gia Ngộ chính là thịt kho tàu, nhưng cô vẫn muốn chính tay Mục Phách gắp cho mình.

Mục Phách không thắc mắc nhiều, anh dùng đũa dùng chung gắp một miếng cho cô, “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Ăn xong miếng thịt này, Gia Ngộ lắc đầu, “Em hơi no rồi, anh đã ăn xong chưa?”

Mục Phách không trả lời, anh chỉ nói: “Để anh đỡ em lên phòng.”

Gia Ngộ cười, cô quay đầu lại dùng vẻ mặt khác nói với hai người kia: “Thông cảm cho phụ nữ có thai, hai người từ từ ăn uống trò chuyện, chúng ta lên trước, xin lỗi không tiếp được.”

Thẩm Hành trầm mặc nhìn hai người tựa sát vào nhau cùng đi lên lầu, không biết suy nghĩ cái gì. Anh ta cúi đầu ăn cơm, lúc ngẩng lên khuôn mặt đã khôi phục thái độ bình thường.

Văn Trọng thu hết vào trong mắt, sau đó trong lòng âm thầm cảm thán, lúc trước ông còn muốn Thẩm Hành làm con rể của mình đấy, nhưng sự đời khó lường, ai cũng không thể nói trước, ngay từ đầu tốt chưa chắc sẽ có kết cục tốt.

Ông hớp miếng canh ca, mùi tanh cực nhạt, mùi vị vừa phải ngon miệng.

Tài nấu nướng của Mục Phách không tệ, hoặc nói là, tất cả các phương diện của Mục Phách đều khiến ông không tìm ra tật xấu.

Dù cho người này chỉ là chồng do Gia Ngộ thuê về.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện