Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 27


trước sau

Đối với chuyện mấy tháng trước ở trấn Nam Thủy, Gia Ngộ chỉ nhớ mang máng.

Bởi vì, khi ấy cô đã uống say rồi.

Đến khi tỉnh lại vào sáng ngày hôm sau, bên cạnh cô đã có một chàng trai đang nằm.

Chàng trai vừa lạ lẫm vừa có vẻ quen mắt.

Trông quen quen? Gia Ngộ kinh ngạc đến nỗi quên cả khiếp sợ, cô không tự chủ được mà tiến đến gần, đến khi cách người nọ chỉ khoảng ba nắm tay, cô dừng lại.

“Tớ là Mục Phách. Phách trong hổ phách.”

Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói này, Gia Ngộ kịp thời bưng kín miệng mình mới ngăn được tiếng thét chói tai.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là không thể tin nổi người đàn ông nằm bên cạnh mình chính là bạn học thời cấp ba, phản ứng thứ hai chính là không ngờ bạn học thời cấp ba lại đi làm trai bao, phản ứng thứ ba chính là không ngờ sau khi uống say cô lại kéo bạn học thời cấp ba làm trai bao lên giường! Không để Gia Ngộ có cơ hội bình tĩnh, chàng trai vốn đang ngủ bỗng mở mắt ra.

Mắt của anh trong trẻo sáng quắc, ánh mặt trời xinh đẹp bên ngoài song cửa sổ chiếu lên mặt anh từng mảnh hình cắt dày đặc, Gia Ngộ nhìn đến thất thần, thậm chí cô còn muốn vươn tay thử chạm vào hàng lông mi mềm mượt như nhung kia ~~

“Văn Gia Ngộ?” Chỉ một câu, khiến người trong mộng bừng tỉnh.

Chủ ý muốn lừa mình dối người giả bộ mất trí nhớ, nhưng lại bị những lời này đánh tan không thấy bóng dáng.

Tròng mắt Mục Phách lướt qua phong cảnh tươi đẹp trước ngực cô, anh nhanh chóng nhắm mắt lại rồi nói: “Lộ hết rồi.”

Gia Ngộ cúi đầu vô thức nói: “Chẳng phải tối qua cậu đã chạm vào rồi sao?” Dấu ấn xanh xanh tím tím, tuy cô không nhớ rõ chứ không có nghĩa cô bị mù.

Mục Phách: “. . .” Thấy vành tai chàng trai đối diện biến thành màu hồng phấn, tâm trạng Gia Ngộ bỗng tốt lên không ít.

Cô tùy ý kéo chăn che lên tận xương quai xanh của mình, sau đó đỉnh đạc nói: “Tớ che lại rồi, cậu có thể mở mắt.”

Giống như đang nhẫn nại gì đó, Mục Phách vẫn ra sức nhắm chặt mắt.

Lúc mở mắt nhìn Gia Ngộ một lần nữa, anh chợt nhớ tới loạt hành động vừa rồi của cô, bất tri bất giác ánh sáng trong mắt anh trầm hẳn.

Ban nãy khi cô tò mò quan sát anh tường tận, mặc dù anh không mở mắt, nhưng anh vẫn cảm nhận được tầm mắt sáng rực nóng hổi kia.

“Cậu không nhớ tớ là ai?”

“. . .” Gia Ngộ sờ sờ mũi, “Bây giờ nhớ rồi.”

“Bây giờ?” Mục Phách hiểu ra, khó trách vừa rồi khi anh gọi tên cô, cô chẳng có chút ngạc nhiên nào cả.

“Cho nên nói, ngày hôm qua cậu hoàn toàn không biết tớ là ai?” Ngọn núi lớn đè trên đầu càng ngày càng nặng, Gia Ngộ cam chịu số phận gật đầu, cô lúng túng giải thích: “Ngày hôm qua tớ uống say, ý thức mơ hồ. . .” Nếu như ngày hôm qua nhận ra anh, bất luận như thế nào, cũng không có chuyện cô kéo anh lên giường.

Mục Phách không nói, không biết anh đang nghĩ gì.

Bầu không khí vô cùng vi diệu, lúc này mà đi hình như không hay lắm.

Văn Gia Ngộ vốn là người mặt dày, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng không sợ hãi, cô có cảm giác mình nên lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này.

Vì thế, cô chủ động tìm đề tài: “Tớ còn nhớ, thành tích năm đó của cậu rất tốt? Tại sao bây giờ cậu lại trở thành. . . Trai bao?” Vừa mới dứt lời cô đã hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, thiệt tình không có gì khác để nói hay sao mà nói vấn đề này! Nếu nói vừa rồi mặt Mục Phách chẳng qua chỉ không chút thay đổi, thì bây giờ quả thực có thể dùng từ đen như đáy nồi để hình dung.

“Tớ không phải trai bao.”

Anh nghiến răng nghiến lợi cường điệu: “Tớ

chỉ làm phục vụ ở quán bar mà thôi.”

Huống chi, quán bar cũng không cung cấp dịch vụ đặc thù đó.

Chẳng hiểu sao, Gia Ngộ lại nhẹ nhàng thở ra, không phải trai bao vậy giữa hai người là tình một đêm? Tội danh lôi kéo bạn học lên giường bị tháo bỏ, gánh nặng tâm lý cô lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Anh tình tôi nguyện, cũng không thể nào oán giận cô ép mua ép bán được? Vả lại, đây cũng là lần đầu tiên của cô, hơn nữa với tư cách là đối tượng tình một đêm mà nói, ngoại trừ lần đầu tiên bắn hơi nhanh, kỹ thuật của Mục Phách quả là không tệ. . . Có nhiều thứ làm thế nào cũng không nhớ được, song cảm giác sung sướng cả thể xác và tâm hồn vẫn có thể khắc sâu ấn tượng.

Mục Phách thu hết biến hóa trên mặt Gia Ngộ vào trong mắt, trong lòng vô duyên vô cớ bùng lên lửa giận, anh chán nản lên tiếng, “Được rồi.”

Sau đó dứt khoát rời giường, đi thẳng vào phòng tắm.

Gia Ngộ nhìn chằm chằm vào mông anh, sóng não chạy như sấm sét vang dội, cô lên tiếng gọi anh lại.

“Mục Phách!”

Mục Phách dừng chân, không có động tác gì thêm, cũng không quay lại.

Một kế hoạch mới toanh gần như vừa nứt đất chui ra, Gia Ngộ nắm chặt nắm đấm hỏi: “. . . Cậu rất thiếu tiền hả?” Người ta nói tri thức thay đổi vận mệnh, cho dù là trai bao hay phục vụ bán bar, đều không phải là công việc mà một học bá như anh nên làm.

Cuối cùng Mục Phách cũng xoay người lại.

Anh bỗng cười to, song không mang theo một tý trào phúng nào, “Cho nên, cậu lại muốn cho tớ tiền?”

Gia Ngộ không nghe ra huyền cơ trong từ “Lại” này.

Bởi vì trong giây phút này đầu cô chỉ khắc sâu sáu chữ “Mục Phách hàng to xài tốt”, từ đó về sau, sáu chữ này luôn hiện hữu trong đầu cô.

Cô trì độn xua tay, cố gắng để tầm mắt mình không dừng lại trên “Hung khí” chính giữa hai chân anh nữa.

“Chúng ta kết hôn đi.” Cô nói.

. . .

Thể xác được thỏa mãn, ngày hôm sau khi thức dậy Gia Ngộ vô cùng vui vẻ.

Cô mỉm cười đáp lại từng lời chào buổi sáng của người trong nhà, cuối cùng tìm được Mục Phách ở phòng bếp.

“Em thức rồi?”

Gia Ngộ sờ sờ bụng, chẳng biết xấu hổ là gì nói: “Hôm nay bé cưng của chúng ta muốn uống canh cá.”

“Anh đang nấu.” Mục Phách dùng mắt ra hiệu cho cô, “Em ra ngoài ngồi chờ đi.”

Gia Ngộ không vui nhếch môi, “Em đứng chỗ này cũng có gì đáng ngại đâu.”

Mục Phách còn chưa kịp trả lời, Văn Trọng đang đọc báo ngoài phòng khách đã lớn tiếng mắng: “Văn Gia Ngộ, phụ nữ có thai như con chạy vào phòng bếp chờ làm cái gì!”

Gia Ngộ ngang bướng: “Phụ nữ có thai chứ đâu phải con nít!”

“Con biết nấu ăn à? Ở nhà của ba, con chính là con nít. Con ra đây cho ba!”

Sau khi dọn về Văn gia ở, kiểu đối thoại này hầu như ngày nào cũng trình diễn trước mắt Mục Phách một lần. Anh đã sớm nhìn thành quen, cho nên bây giờ anh cũng chỉ cười cười, bắt đầu rửa xương sườn.

Chưa đầy hai phút, bên ngoài vang lên tiếng Gia Ngộ: “Tại sao cậu tới đây?”

“Tớ đến thăm chú Văn, có phải đến thăm cậu đâu.”

Mặt Mục Phách lạnh tanh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện