Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 30


trước sau

Chương 29 Giao thừa

Đêm giao thừa hôm đó, trời quang mây tạnh, tuyết trắng khắp nơi càng khiến bầu trời đêm thêm lấp lánh.

Mục Phách đứng trước bệ cửa, sắc mặt so với bên ngoài còn lạnh lẽo hơn.

“Tôi đã nói rồi, đừng điện thoại cho tôi nữa.”

Đầu dây bên kia, người phụ nữ nói năng lộn xộn cố gắng giải thích với anh, nội dung lung tung, không có câu nào là nói trúng trọng điểm.

Mục Phách càng nghe càng bực bội, nhưng lại không thể cúp điện thoại, anh mở cửa sổ ra, gió lạnh lùa vào, tâm trạng căng thẳng mới từ từ thả lỏng một ít.

Thật lâu sau, anh mới lên tiếng: “Nói xong chưa?”

“. . . Nói xong rồi.”

Cùng lúc đó, tiếng Gia Ngộ vang lên ở bên ngoài, Mục Phách hạ quyết tâm, anh gằn từng chữ một: “Đừng tới quấy rầy tôi nữa, chúng ta đã cắt đứt quan hệ.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt.

“Anh đang làm gì thế?” Gia Ngộ mở cửa, “Tại sao không bật đèn?”

Mục Phách nở nụ cười đi qua đón cô: “Sao thế?”

Nhắc đến chuyện quan trọng hơn, hai mắt Gia Ngộ tỏa sáng, cô giơ lên hai cây pháo hoa, “Chúng ta đi đốt pháo hoa đi!”

Mục Phách ngạc nhiên: “Ở đâu em có được?”

“Bí mật.”

Gia Ngộ kéo tay anh, miệng nhải nhải: “Năm trước bị rớt xuống nước, không cây nào dùng được cả. Năm nay em đã kiểm tra rồi, đều có thể dùng. Em tính xong cả rồi, đốt xong hai cây pháo này là đến 0 giờ, vừa đúng thời gian đếm ngược. . .”

Mục Phách càng nghe trái tim càng mềm mại, anh cầm ngược lại tay Gia Ngộ, dẫn cô đến gần cửa sổ.

Đây cũng là năm đầu tiên hai người trải qua cùng nhau.

Ngoài sân phủ đầy tuyết, không ấm áp giống như trong phòng, từng làn gió thổi đều mang theo khí lạnh nhè nhẹ.

Gia Ngộ vùi mặt vào khăn quàng cổ, đưa hai cây pháo hoa cho anh, “Anh cẩn thận một chút, đừng để phỏng tay.”

Mục Phách nhận lấy, anh thành thạo đốt pháo, tia lửa xẹt một cái, vội vàng không

kịp chuẩn bị mà tỏa hào quang, một đoàn nho nhỏ, vừa vặn có thể chiếu sáng gương mặt nhỏ xinh lộ ra ngoài của Gia Ngộ.

“Thành công!” Cô đưa tay cầm lại cây pháo hoa, lui về phía sau vài bước, tay vung hai vòng rồi ho to: “Anh mau quay video lại cho em đi.”

Sau khi quay xong, Mục Phách choàng thêm chăn cho Gia Ngộ, “Lạnh đấy!”

Gia Ngộ mở ra một góc, “Anh cũng tới đây đi.”

Một người sưởi ấm làm sao bằng hai người ôm nhau.

Cửa sổ mở rộng, tiếng động bên ngoài truyền tới đặc biệt rõ ràng. Gia đình đối diện hình như mời bạn bè về nhà mừng năm mới, bọn họ đều tập trung lên sân thượng ngắm pháo hoa, tiếng hoan hô cười nói không ngớt, cuối cùng đồng thanh cùng nhau đếm ngược ——–

Ngay tại lúc chấm dứt mười giây đếm ngược, lỗ tai Gia Ngộ bỗng nóng lên.

“Năm mới vui vẻ, Gia Ngộ.”

Cô bất giác cuộn mười đầu ngón tay lại, chậm nửa nhịp mới đáp lại anh: “Năm mới vui vẻ.”

Ánh sáng lóe lên, một chùm pháo hoa nở rộ trên không trung, giống như sấm vang đầy trời, mạnh mẽ náo nhiệt.

Chẳng chút ảnh hưởng đến hai người đang đối mặt nhau.

Chóp mũi đối chóp mũi, bầu không khí vừa vặn, một nụ hôn vừa định rơi xuống, Gia Ngộ bỗng nhiên thét lên một tiếng.

Mập mờ bị cắt đứt trong nháy mắt.

Gia Ngộ ấn màn hình điện thoại, cô buồn bực, “Sao năm nay không nhận được tin nhắn chúc mừng của người kia nhỉ?”

“Người nào?”

“Một người liên tục nhắn chúc mừng năm mới cho em trong nhiều năm rồi.”

Khóe môi Mục Phách giật giật.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện