Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 31


trước sau

Chương 31 Thừa nhận

Gia Ngộ là một học sinh mới chuyển trường, còn vài thông tin cá nhân còn chưa kịp cập nhật lên hồ sơ.

Với tư cánh là ủy viên học tập ban sáu cấp ba. Diêu Điệu gọi cô lại trong giờ nghỉ giải lao, “Văn Gia Ngộ, cậu điền vào bảng tư liệu cá nhân này đi.”

“Cái gì?” Gia Ngộ nhận lấy, trong bìa hồ sơ màu lam là mấy tờ giấy mỏng tanh, tờ đầu tiên chữ không là chữ, mỗi học sinh đều phải điền phương thức liên lạc và địa chỉ gia đình vào trong này.

Diêu Điệu uể oải nghịch móng tay, không trả lời vấn đề của cô mà nói: “Viết xong để lại trên bàn tớ là được rồi.”

Tiếp theo là thời gian học thể dục, Gia Ngộ cũng không vội điền, đợi cô đi rửa tay trở về thì phòng học đã vắng hơn phân nửa.

Thầy giáo thể dục thông cấp học sinh cấp ba học tập vất vả, quản lý rất thoáng, không điểm danh, trừ phi có người dự giờ, bình thường thầy đều để học sinh tự do hoạt động trong bốn mươi phút tiết học.

Gia Ngộ quyết định dùng bốn mươi phút này để ngủ bù, chẳng qua đó là trước đây, còn bây giờ cô phải điền cho xong mấy phiếu điều tra này đã.

Điền xong hết thảy cũng tốn hơn hai phút.

Gia Ngộ khép bìa hồ sơ lại, đứng dậy đi đến chỗ Diêu Điệu ngồi, chưa đi được mấy bước thì chợt nghe có người nói với mình.

“Đưa tớ là được rồi.”

Gia Ngộ theo tiếng nói nhìn lại thì thấy Mục Phách vốn đang ngủ không biết đã ngồi dậy từ lúc nào.

Bên má phải anh vẫn còn vết hằn đỏ do áp vào mặt bàn, song ánh mắt hết sức tỉnh táo, “Tớ là lớp trưởng, giao cho tớ là được rồi.”

Công việc này vốn dĩ anh phải làm, là do Diêu Điệu rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cho nên càn rỡ đoạt lấy nói là giúp anh giảm bớt công việc.

Gia Ngộ thả file hồ sơ xuống bàn anh, cô chớp mắt một cái rồi nằm gục xuống bàn mình.

Không thể hiểu nổi.

Gia Ngộ không biết là, sau khi cô nằm sắp xuống bàn ngủ bù, Mục Phách lại chần chờ mở phiếu điều tra ra xem.

Mục Phách liếc mắt nhìn thấy được dòng

cuối cùng.

Chỗ đó mực nước còn chưa khô, anh không cẩn thận quẹt trúng, mặt giấy lập tức có vài đường nham nhở.

Anh thề, anh chỉ không cẩn thận mà thôi, mở ra là vì muốn kiểm tra.

Nhưng mà dãy số này bắt mắt quá đi.

Anh vừa liếc mắt đã thuộc làu.

“Vì thế nhớ số của em là biệt tài nhìn qua một lần là nhớ của anh?”

Mục Phách không khỏi buồn cười: “Anh luôn biết.”

“Anh biết?”

“Ừ.” Mục Phách cố gắng để giọng điệu của mình trở nên sinh động thú vị hơn một chút, “Hơn nữa nội tạm anh không yếu ớt đến thế, dù sao anh cũng thu được “Lợi nhuận” từ sức lao động của mình, em nói xem có phải hay không?”

Hai tay Gia Ngộ ôm ngực, cô dựa vào lòng anh, nói lời chân thật từ đáy lòng, “Mục Phách, anh thật sự rất tốt.”

“Trước đây em đã từng nói anh hư hỏng.”

Gia Ngộ gắng gượng bào chữa: “Chẳng ai hoàn mỹ, vừa tốt vừa hư hỏng mới là tồn tại chân thật.”

“Vậy thì cảm ơn em đã khích lệ.”

Gia Ngộ cười ha hả: “Được rồi, em hỏi anh một vấn đề cuối cùng.”

“Hỏi đi, câu cuối cùng, nói xong chúng ta phải đi ngủ.”

“Năm trước em hỏi anh là ai, tại sao anh không trả lời tin nhắn?”

Mục Phách trầm mặc rất lâu mới nói câu trả lời: “Lúc ấy anh cảm thấy sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa, nói cho em biết cũng chẳng để làm gì, cho nên không nói.”

“Có điều bây giờ chúng ta không chỉ kết hôn, mà còn có con.” Tuy rằng đây chỉ là do giao dịch giả tạo.

Mục Phách dịu dàng nói: “Cho nên nói chuyện đời khó lường.”

Gia Ngộ im lặng suy nghĩ một lát, “Hình như em còn muốn hỏi một vấn đề nữa.”

Mục Phách ừ một tiếng.”

“Vậy tại sao . . . Anh nhắn tin cho em?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện