Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 46


trước sau

Chương 46 Báo động

Dựa vào cái gì?

Tiểu bối đối diện lại khiêu khích một lần nữa, lửa giận trong lòng Dương Tương bốc lên ngập trời, song bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Coi con đùa vui chưa kìa.” Bà ta cố gắng nặn ra một nụ cười, “Bụng của con đang mang trong mình giọt máu của nhà họ Mục, bây giờ nhà họ Mục xảy ra chuyện, sao con có thể không đếm xỉa tới?”

“Tôi đã nói người trẻ tuổi trí nhớ không tệ, thế mà dì Dương đây đã quên mất không còn một mảnh, nhưng tôi lại nhớ rất rõ.” Gia Ngộ xoa xoa lòng bàn tay, “Mấy tháng trước khi Mục Phách giao hai mươi vạn cho bà, chứng tỏ anh ấy và nhà họ Mục không có nửa xu quan hệ, đây là chuyện bà đã chính miệng thừa nhận. Bây giờ bà quay sang nói chuyện nhà họ Mục với tôi, có ý gì đây?”

Tấm ván ép không chịu nổi sóng cả mãnh liệt, rốt cuộc da mặt Dương Tương cũng nứt ra, bà ta trừng mắt nhìn Gia Ngộ rồi cường điệu nói: “Mục Quốc Vĩ là bác cả ruột của nó! Hiện tại bác cả nó đang nằm viện, nhà xưởng thiếu nợ đóng cửa, nếu nó mặc kệ thì còn là người sao?”

Dường như nghe được một câu chuyện hết sức buồn cười, Gia Ngộ hừ một tiếng: “Nếu bà không nói Mục Quốc Vĩ là bác cả của Mục Phách, tôi còn tưởng các người là cha mẹ của Mục Phách ấy chứ.”

“Văn tiểu thư,” xưng hô thay đổi, Dương Tương hít thở không thông, hiển nhiên là tức ói máu, “Tôi nói thật, chút tiền giúp đỡ nhà họ Mục đối với cô chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi lông, cô không thể nể tình chúng tôi nuôi Mục Phách nhiều năm như vậy mà giúp nhà họ Mục một chút sao?”

“Tiền của nhà tôi đều do gió thổi đến à?”

Gia Ngộ lấy một tấm thẻ ra ném lên bàn trà, giọng điệu đanh thép: “Ngày đó, tôi đã năn nỉ Mục Phách mang tấm thẻ này đến bệnh viện, tỏ ý có thể giúp được gì thì giúp. Nhưng lúc đó bởi vì không biết thân phận tôi là ai, cho nên bà đã xem thường tôi, còn có thái độ vênh mặt lên hất hàm sai khiến Mục Phách. Bà cực kỳ không may, từ một giây đó, tôi đã thay đổi ý định.”

“Tiền của tôi, tôi muốn xài thế nào cũng là chuyện của tôi, bà không có quyền bảo tôi lấy của người giàu chia cho người nghèo, bà cũng không có quyền thay tôi an bài tiền dùng vào đâu.”

“Dì Dương, muốn lừa tiền từ tôi, bà đến nhằm chỗ rồi.”

“Gia giáo của cô như thế đó hả?” Dương Tương nổi giận đùng đúng đứng bật dậy, “Đây là thái độ khi nói chuyện với trưởng bối của cô đấy sao?!”

“Bà đang muốn dạy dỗ tôi à?” Tuy phải ngẩng đầu lên nói chuyện với Dương Tương, song khí thế Gia Ngộ vẫn không suy giảm chút nào, “Dì Dương, có lẽ bà không biết mình phạm phải tội gì, để tôi nói cho bà nghe.”

“Năm đó bà vô cớ yêu cầu một đứa trẻ vị thành niên phải trả tám mươi vạn, hành động này thuộc về dọa dẫm chiếm đoạt tài sản.”

“Lúc ấy Mục Phách không có người giúp đỡ, giấy chứng nhận lại bị bà thu giữ, bà bất nhân nhưng anh ấy lại niệm tình bà cung cấp nơi ăn chốn ở. Hơn nữa với sự vô liêm sỉ của bà, nếu Mục Phách không chịu, bà nhất định sẽ đi làm ầm ĩ khắp nơi, khiến anh ấy thân bại danh liệt phải không?”

“Chẳng qua là như vậy không phải không có chỗ tốt, tám mươi vạn cho đi, tội của bà cũng trốn không thoát.

“Mức giá tám mươi vạn, đủ để bà ngồi trong tù hưởng thụ một khoảng thời gian.”

Viên Viện dự thính, cô nàng âm thầm kinh hãi, bị loại thân thích này bám víu, Mục Phách có thể sống đến hôm nay quả là phước lớn mạng lớn!

Dương Tương không hề nghĩ đến tình huống này, Gia Ngộ thuận miệng nói ra, sắc mặt bà ta lập

tức tái nhợt dọa người. Sau đó bà ta nhanh chóng phất tay, tự trấn an bản thân: “Nào có khoa trương như cô nói? Tám mươi vạn kia là do Mục Phách tự nguyện cho tôi!”

“Pháp luật làm gì có chuyện tự nguyện hay không tự nguyện? Tôi nói bà dọa dẫm, thì chính là bà dọa dẫm.”

“Cô gái này, một cô gái như cô sao có thể xấu xa đến thế!”

Vò đã mẻ lại sứt, Dương Tương hoàn toàn không còn cố kỵ, bà ta cúi đầu tròng mắt chuyển loạn, giống như đang muốn tìm vật gì đó tiện tay. Gia Ngộ vô thức sờ lên bụng, dì giúp việc đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt xông tới bắt được bả vai Dương Tương!

“Bà bắt tôi làm gì? Buông tôi ra!”

Dương Tương xoay tay muốn phản kháng, thế nhưng cơ thể nhỏ gầy không khỏe bằng dì giúp việc, bà ta bị kéo ra đến cửa chính.

Dương Tương thở hổn hển dậm chân: “Mày dám đánh tao? Tao phải báo án!”

“Báo án?” Gia Ngộ vẫn ung dung ngồi ở phòng khách, duy trì khoảng cách an toàn với bà ta, “Dương Tương, nếu bà còn tìm Mục Phách thêm một lần nào nữa, tôi không tống bà vào tù, tôi không phải Văn Gia Ngộ.”

“Mày không có chứng cứ!”

“Các khoản tiền gửi còn nằm nguyên trong sao kê ngân hàng, bà nói chứng cứ với tôi?”

Gia Ngộ vẫy vẫy tay, ý bảo dì giúp việc mở cửa, “Bà đi đi, đừng đến quấy rầy Mục Phách nữa, nếu không tôi nói được làm được.”

Lúc này đúng lúc hộ gia đình ở đối diện mở cửa, tận mắt nhìn thấy bên này hỗn loạn, cho nên không khỏi sững sờ.

Con ngươi Dương Tương đảo một vòng, bỗng nhiên bà ta kêu rên lên một tiếng, nội dung không có gì hơn là vây quanh con cháu không hiếu thảo, lòng người dễ thay đổi, không còn nhân tính, tỏ thái độ không lấy được tiền thì không đi.”

Gia Ngộ khinh thường bĩu môi, diễn xuất còn vượt trội hơn Dương Tương, cô ngã nằm ra sofa, ôm bụng rên hừ hừ: “Ôi, bụng tôi đau quá!”

“? ? ?”

Dương Tương két một tiếng dừng lại, chỉ nghe sau lưng rầm một tiếng, căn hộ đối diện đóng cửa lại, rõ ràng là không muốn dính vào.

“Diễn kịch thì ai không biết?” Gia Ngộ thảnh thơi ngồi dậy, cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, “Có đi hay không? Bà không đi tôi sẽ gọi báo cảnh sát.”

“Mày không đưa tiền thì tao không đi!”

Chỉ còn cách này, nói gì đi nữa Dương Tương cũng không bỏ qua.

“. . . Đi, mày đưa tiền thì tao đi!”

Thấy Dương Tương liều chết bám ở cửa, Gia Ngộ ngầm bảo dì giúp việc đi vào trong, còn cô lập tức không nói hai lời bấm – – – gọi Mục Phách.

“Chú cảnh sát, có người tự ý xông vào nhà dân!”

“Mọi chuyện đại khái chính là như vậy.”

Nghe Viên Viện kể xong, Mục Phách hiểu rõ gật đầu, anh hỏi Gia Ngộ: “Lúc nói bụng đau là để lừa bà ta hay là đau thật?”

“Đương nhiên là đau giả rồi.” Gia Ngộ điểm ngón tay lên mũi anh, “Đối với loại mặt dày mày dạn vô lại tìm đến tận nhà, rất khó thoát khỏi, chỉ có thể dựa vào dọa dẫm. Chẳng qua là nếu lần sau bà ta còn dám đến nữa, những lời em đã nói hôm nay, hoàn toàn có hiệu lực.”

Nếu đã nói sẽ bù đấp cho Mục phách, cô cũng không phóng đại lên làm gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện