Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 45


trước sau

Chương 45 Đòi tiền

Viên Viện dùng ánh mắt hỏi thăm Gia Ngộ: “Ai thế hở?”

Gia Ngộ vỗ vỗ mặt cô nàng, “Đúng lúc cho cậu xem trò vui,” Cô đỡ eo đứng lên, “Dì à, để bà ta vào đây đi.”

“Coi đi, tôi đâu có lừa chị.”

Được phê chuẩn, Dương Tương lắc mông, đang muốn đi vào thì bị một bàn chân cản đường.

Sắc mặc dì giúp việc hết sức khó coi: “Đổi giày.”

“Có gì quan trọng đâu.”

Nói thì nói thế, nhưng Dương Tương vẫn ngoan ngoãn đổi giày. Bước vào cửa, bà ta hoàn toàn không thèm che giấu suy nghĩ thật trong lòng mình, giống như cố ý để người ta xem, bà ta quan sát trái phải một vòng, vừa kinh sợ vừa cảm khái —–

“Oa, nơi này lớn đến vậy sao?”

“Hai người ở có phải quá rộng rồi không?”

“Tiểu tử Mục Phách này có tương lai đấy!”

Dù là người ngoài như Viên Viện còn cảm thấy không vui, cô nàng nhỏ giọng hỏi: “Bác cả gái của Mục Phách hả?”

Gia Ngộ cười như không cười đáp: “Xem như thế đi.”

“Thật tình là, hơi quá quắt rồi.”

Viên Viện chậc lưỡi, quả thật không thể liên kết Mục Phách và người phụ nữ kia lại cùng một chỗ.

“Dì đi rót chén nước cho khách giúp con nhé.”

“Dì giúp việc đồng ý, Gia Ngộ quay sang nói với Dương Tương: “Ngồi đi, dì Dương.”

“Ánh sáng trong mắt Dương Tương lóe lên, “Sao lại khách sáo như vậy, gọi dì cái gì, con cũng học theo Mục Phách gọi ta một tiếng bác cả đi.”

Gia Ngộ híp mắt, nhắc nhở bà ta: “Tôi nhớ được, lần trước chúng ta nói chuyện với nhau cũng không tính quá vui vẻ.”

“Phải không?” Dương Tương xoa thái dương, “Con cũng biết đấy, người lớn tuổi trí nhớ không tốt lắm, chuyện lần trước đã qua lâu rồi, Gia Ngộ, con nói có đúng không?”

Quả thật Gia Ngộ bị thái độ này của Dương Tương đánh bại.”

Cô cười: “Đáng tiếc tôi còn trẻ, trí nhớ coi như không tệ.”

Nụ cười của Dương Tương —– Cứng ngắc.

“Nói đi, đừng vòng vo tam quốc nữa.” Gia Ngộ dựa vào thành ghế ôm gối, “Bà làm cách nào tìm tới được chỗ này?”

Đương nhiên là ——– Điều tra mới biết chứ sao!

Mục Hoạt biết Mục Phách làm việc tại khách sạn, Dương Tương canh trước cửa khách sạn rất lâu mới biết anh ở khu này. Khu này trị an tốt, bảo vệ nghiêm ngặt, nếu không phải lúc nãy có người dẫn khách đến xem nhà, có lẽ bà ta vẫn đứng bên dưới ôm cây đợi thỏ rồi.

Sự thật như thế nào, dương nhiên Dương Tương sẽ không khai thật ra ngoài, bà ta nói hưu nói vượn rồi chuyển hướng đề tài, “Mục Phách vẫn đang trong giờ làm hả?”

Gia Ngộ cười mà không nói.”

Dương Tương đành dời lực chú ý lên người Viên Viện, “Chắc cô là bạn Gia Ngộ rồi, thật là xinh đẹp.”

Viên Viện hiểu rõ Gia Ngộ, vẻ ngoài cười nhưng trong không cười giống như cô hiện giờ là nguy hiểm nhất. Cô nàng không dám thể hiện quá nhiệt tình, nhưng lại không đến mức dội nước lạnh người ta, chỉ có thể cười gượng, “Chào dì.”

Đúng lúc này, dì giúp việc mang ra ba ly trà, Gia Ngộ và Viên Viện không đụng tới, chỉ có Dương Tương cầm ly lên, còn pha trò: “Hôm nay bên ngoài rất lạnh, nên uống ly trà nóng.”

Gia Ngộ không xem nổi bà ta đóng kịch nữa,

“Đòi tiền đúng không?”

Dương Tương dừng lại, “Ôi đứa bé này, nói gì thế chứ?”

Gia Ngộ làm mặt lạnh: “Không nói? Đi, uống xong ly trà thì đi đi.”

“Này này này,’ Dương Tương cười nghiêm túc, “Tuổi trẻ các con bây giờ, cái gì cũng tốt, chỉ là quá

sốt ruột.”

Gia Ngộ cũng cười theo, sau đó nhờ Viện Viện lấy giúp mình túi xách đang để trên kệ tủ.

“Mấy thứ như tiền, tôi có.” Gia Ngộ mở túi xách, “Không chỉ có, tôi còn có rất nhiều.”

Hai mắt Dương Tương tỏa sáng, ngón tay cằm ly trà không an phận mà nắm chặt.

“Chẳng qua là —–”

“Gia Ngộ trở mặt: “Dựa vào cái gì tôi phải cho bà?”

*

Diêu Điệu hẹn gặp tại quán cà phê bên cạnh khách sạn Tứ Quý.

Mục Phách nhìn đồng hồ, “Tớ chỉ có mười lăm phút.”

Sắc mặt Diêu Điệu trắng nhợt, cô cười khổ: “Mục Phách, cậu chẳng thay đổi chút nào cả, lúc nào cũng chuyện nào ra chuyện đó.”

“Cậu tìm tôi ra ngoài là muốn cho tôi xem một thứ quan trọng, thứ đó đâu?”

Diêu Điệu muốn ôn chuyện, sau đó dựa vào chuyện cũ từ từ dẫn dắt vào vấn đề chính, ai ngờ chàng trai đối diện không chịu phối hợp, cô đành phải cúi thấp đầu thừa nhận: “Nào có thứ gì quan trọng, chẳng qua tớ chỉ lấy cớ để gặp cậu mà thôi.”

Nghe xong, lông mày Mục Phách nhíu chặt.

“Cậu cố ý muốn gặp tớ. . . Là Thẩm Hành bảo cậu tới có đúng không?”

Tay Diêu Điệu run lên, úp mở che giấu, “Sao có thể chứ?”

“Anh ta muốn cậu lợi dụng tôi tra cái gì?”

Diêu Điệu: “. . .”

“Diêu Điệu, cậu có để ý không? Khi cậu chột dạ bàn tay sẽ không ngừng run lên.”

Diêu Điệu: “. . .”

Mục Phách dạy kèm cho Diêu Điệu suốt một năm, mỗi lần cô không hoàn thành bài tập mà muốn vượt qua kiểm tra của anh, tay sẽ không ngừng run lên. Mục Phách không cần tìm tòi quan sát, cũng phát hiện ra điểm này.

Diêu Điệu chán nản nói: “Mục Phách, cậu có thể bớt cảnh giác một chút được không?”

“Là cậu quá khả nghi.”

Dù sao cũng là người mình từng thầm mến, bị Mục Phách nói như vậy, tinh thần Diêu Điệu sa sút hẳn. Đúng thế, cô chính là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới đồng ý giúp tên bệnh thần kinh Thẩm Hành tìm bằng chứng.

“Được rồi.”

Cô uống một hớp nước, “Mục Phách, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, đề phòng Thẩm Hành một chút.”

Mục Phách nhướng mày, anh cảm thấy hết sức thản nhiên, biết ngay là Thẩm Hành giở trò.

“Tớ biết.”

Sau đó anh lại nói: “Cảm ơn.”

Không cần phải thông đồng làm bậy với tên bệnh hoạn kia, Diêu Điệu thở hắt ra một hơi, thoải mái hơn rồi, “Hôm nào cùng đi uống mấy ly đi.”

Mục Phách cười: “Đương nhiên có thể.”

Dứt lời, điện thoại vang lên. Mục Phách nhìn qua, là Gia Ngộ gọi tới.

“Anh nghe?”

Kết quả đầu dây bên kia trực tiếp vang lên một câu: “Chú cảnh sát, có người tự ý xông vào nhà dân!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện