Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 48


trước sau

Chương 48 Lên men

Trước đây, khi Mục Phách phải làm việc, Gia Ngộ luôn thích làm ổ trên giường, một lần nằm chính là cả ngày.

Còn bây giờ, khi Mục Phách làm việc, Gia Ngộ lại thích dọn dẹp đồ đạc, tủ quần áo, phòng sách, lấy tất cả những vật trưng bày lộn xộn, cẩn thận phân loại, sau đó chậm rãi lựa chọn vị trí thích hợp sắp xếp lại.

Dì giúp việc nói, phụ nữ có thai vận động nhiều một chút cũng tốt.

Hôm nay Gia Ngộ tiến công phòng sách, có điều không phải bàn đọc sách của cô mà là bàn đọc sách của Mục Phách.

Cô đã hỏi qua ý kiến Mục Phách, Mục Phách không có vấn đề gì.

Bàn đọc sách của Mục Phách vô cùng sạch sẽ, cô đổ hết bút trong ống đựng bút ra, phân loại màu sắc xong, cô lại bỏ vào như cũ.

Sau đó Gia Ngộ không còn việc gì để làm nữa.

Cô tìm một quyển sách, vô cùng buồn chán đọc lướt qua.

Trên giá sách của Mục Phách, đa phần toàn là sách không thú vị, nhưng quyển Gia Ngộ đang đọc bây giờ lại là quyển truyện hài, cô cực hào hứng đọc liên tục hai tiếng đồng hồ, đến khi cảm thấy mỏi mắt, cô mới dừng lại.

Sắp đến giờ Mục Phách đi làm về rồi.

Lúc cất sách lại vào giá sách, khuỷu tay cô không cẩn thận đụng trúng một chiếc hộp gỗ.

Hộp gỗ tinh xảo bóng loáng, đường viền là một chuỗi hoa mộc lan, kéo dài đến trong hộp, rơi vào trong mắt, dường như Gia Ngộ lờ mờ ngửi thấy mùi thơm.

Một chiếc hộp gỗ không có ổ khóa.

Gia Ngộ không hề có áp lực tâm lý gì khi mở ra. đồ vật bên trong không ngờ lại vượt qua dự đoán của cô.

Mấy tờ một trăm tệ nguyên màu đỏ tươi, cộng thêm mấy tờ năm mươi. Tổng cộng chia làm ba xấp, dùng giấy ghi chú để ngăn cách.

Gia Ngộ hết sức ngạc nhiên, hình như cô đã phát hiện ra quỹ đen của Mục Phách rồi.

Cho nên bây giờ cất lại hay là lấy ra?

. . . Xem thử một chút coi được bao nhiêu tiền.

Xấp thứ nhất là bốn tờ một trăm và hai tờ năm mươi, trên giấy note ghi bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.

Gia Ngộ lờ mờ đoán ra gì đó, song không có đầu mối, cô tiếp tục xem tiếp.

Xấp chính giữa, có ba tờ một trăm tệ, trên giấy note ghi . . .

Gia Ngộ đọc thành tiếng: “Phí tìm chỗ sửa đồng hồ giúp.”

Không cần nhìn đến tờ giấy note thứ ba, cô đã biết rõ trong hộp này ẩn chứa bí mật gì rồi.

Đây là “Tiền công” cô đã từng cho Mục Phách.

Ngày đó cô hỏi Mục Phách, tại sao gửi tin nhắn nặc danh chúc mừng năm mới cô suốt mấy năm liền.

Mục Phách trả lời, anh biết ơn cô khi học cấp ba đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Gia Ngộ sờ sờ mấy tờ tiền trong tay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Anh lừa cô.

Ngày tuyết rơi, anh không có đốt than, mà là cất ở một nơi khô ráo, giữ đến bây giờ.

Đồ ngốc.

Vậy mà vẫn không thừa nhận là thích cô.

Khóe môi Gia Ngộ cong cong, trả lại tiền vào chỗ cũ.

Cô cảm khái một tiếng, hai tay ôm má suy nghĩ vu vơ, Mục Phách thích cô từ khi nào đây?

Gần một năm sống ở trấn Nam Thủy, tính cách của cô không tốt lắm, bởi vì trong lòng chất chứa tâm sự, mặt mày lúc nào cũng thối hoắc, nhiều nhất chính là trợn mắt nhìn, dù sao ở trấn Nam Thủy, ngày mưa chiếm đa số.

Thật sự không

nghĩ ra thời gian cụ thể, Gia Ngộ lại nghĩ, có lẽ phần yêu thích này âm thầm thay đổi theo thời gian.

Không nhất định phải tìm được manh mối ở một móc thời gian cụ thể, cảm tình cũng có thể từ từ bồi đắp qua từng ngày ở chung.

Chẳng qua là Mục Phách nảy sinh tình cảm sớm hơn cô.

Hơn nữa bản thân cô cũng không thể nói mình thích Mục Phách từ lúc nào.

Bất tri bất giác yêu thích, biết trong lòng Mục Phách cảm thấy tự ti, cho nên Gia Ngộ cẩn thận từng li từng tí nâng niu, dùng hành động nói cho anh biết, cô tình nguyện chờ.

Thích đến nỗi, cố ý lợi dụng Thẩm Hành, dụ dỗ Mục Phách xé tờ hợp đồng giao dịch kia đi.

Tuy nhiên. . . Nhìn đến hộp gỗ được mình cất lại trên giá sách.

Sau khi chính thức xác định được tâm ý của mình, cô có chút chờ không nổi nữa.

Vì thế, cô gọi điện thoại cho Văn Trọng.

*

Gần đây, tình hình của Dương Tương khá khó khăn.

Tiền là yếu tố cơ bản, mệt mỏi chỉ là thứ yếu.

Mục Quốc Vĩ hôn mê đã rất lâu, bà ta có cảm giác mình sắp không chịu nổi. Bà ta nghĩ, chờ thêm một ngày, chỉ một ngày nữa thôi bà ta sẽ đi tìm Mục Phách một lẫn nữa.

Văn Gia Ngộ lòng dạ sắt đá, nhưng Mục Phách không giống thế.

Tính cách Mục Phách giống với cha mẹ xấu số của cậu ta. Đối xử với mọi người luôn nhẹ nhàng hiền lành, duy trì chuẩn mực nhất định, bên ngoài có vẻ lạnh lung, song trong lòng lại ấm áp, dù xảy ra chuyện gì đều đứng ở vị trí trung lập phân tích trước tiên, không nói xấu người khác cũng không bạc đãi bản thân, nhưng cuối cùng vẫn để cho người ta chiếm được lợi ích.

Năm đó, bà ta chính là nắm được điểm này.

Phí bảo hiểm là thứ nhất, tám mươi vạn là thứ hai.

Vì để chạy khỏi “Nhà tù”, cậu ta đã thỏa hiệp.

Song bây giờ đã chạy được rồi thì thế nào? Cậu ta cũng không thể phủ nhận, máu đang chảy trong người cậu ta là dòng máu nhà họ Mục.

Dương Tương tự nhận mình không bạc đãi cậu ta.

Tự nhận.

Ngồi trong khu công viên của bệnh viện, Dương Tương nắm chặt nắm đấm, mặt mày ảm đạm, bà ta không dám chắc Mục Phách có còn dễ nói chuyện như năm đó hay không.

Bởi vì hiện tại cậu ta có Văn Gia Ngộ rồi.

Tất cả đã khác.

“Chào bác.”

Dương Tương ngửa mặt lên, dấu chân chim nơi khóe mắt hằn sâu, ” . . . Cậu là?”

“Đây là danh thiếp của tôi.”

Chàng trai mang mắt kính gọng vàng, ánh sáng xuyên thấu qua, khiến người ta không rõ thâm ý đôi mắt phía sau lớp kính ấy là gì.

“Tôi là Thẩm Hành, bạn thân của Văn Gia Ngộ.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện