Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 49


trước sau

Chương 49 Quà tặng

Ngày cuối cùng của tháng tư, ngày sinh nhật Mục Phách.

Gia Ngộ mua cho anh một chiếc đồng hồ, dây đeo màu đen, mặt đồng hồ xanh đậm khảm kim cương.

Mục Phách biết chiếc đồng hồ này, giá trị xa xỉ.

“Thế nào, thích không?”

Anh thở ra một hơi: “Có đôi khi anh cảm thấy mình giống như tiểu bạch kiểm được em bao nuôi.

Gia Ngộ rất thích tặng quà cho anh, đồng hồ là lấy cớ sinh nhật tặng, còn bình thường tặng quần áo, tặng giày, thậm chí là tặng xe, đều là nhân dịp tâm trạng cô không tệ.

“Anh biết không?” Gia Ngộ chun mũi. “Đối với đại đa số người có tiền mà nói, tiền không mua được niềm vui.”

Mục Phách cười: “Vì sao?”

“Em rất may mắn, trong nhóm đại đa số người có tiền đó, em có thể dễ dàng dùng tiền mua được vui vẻ. Mà phần vui vẻ này, đến từ chính anh.”

Hiếm khi được dỗ ngon dỗ ngọt, chẳng qua là thân phận đổi chỗ rồi.

Mục Phách trầm ngâm, “Đây có thể coi là cái cớ tốt nhất để tự mua sắm cho mình không?”

“Tốt nhất?” Vẻ mặt Gia Ngộ cao thâm khó lường, “Còn có thể tốt hơn nữa, sau này anh sẽ từ từ nhận ra.”

Mục Phách cười vang, bầu không khí nhất thời hết sức vui vẻ.

“Trưa nay chúng ta ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Ở vịnh Phụ Hành ba em có một căn biệt thự, chúng ta đến đó ngắm mặt trời lặn, đẹp lắm đó.”

Vì để tạo bầu không khí, cô thật sự là nhọc lòng. Gia Ngộ âm thầm cảm thán.

*

Vịnh Phụ Hành gần biển, là khu yên tĩnh hiếm có ở Bắc thành.

Càng đến gần vịnh Phụ Hành, mùi vị biển càng dày đặc, lòng bàn chân truyền đến từng đợt chuột rút như có như không, Gia Ngộ ôm phần bụng đã nhô cao vùi mình vào ghế lái phụ, dựa vào đệm lót nhiệt khí bên dưới sưởi ấm. Mục Phách hơi phân tâm nhìn cô, sau đó tăng nhiệt độ trong xe lên.

“Còn bao lâu nữa mới tới?”

“Nửa tiếng nữa.”

Biệt thự nằm giữa sườn núi, còn phải đi thêm một đoạn.

Mục Phách hỏi cô: “Em đói chưa?”

“Hơi đói rồi.”

“Phía sau có sandwich.” Mục Phách đang lái xe, tay không rảnh, “Có lẽ hơi nguội rồi, em ăn tạm lót dạ đi.”

Gia Ngộ nhăn mặt, “Em muốn ăn nóng.”

Cho nên Mục Phách đành phải tìm một quán cháo ven đường, dừng xe lại.

Gọi hai chén cháo loãng và ba phần điểm tâm, Gia Ngộ cảm thấy khẩu vị hơi nhạt, cô gọi thêm một phần nước thịt bò hầm. Tốc độ mang thức ăn lên tương đối nhanh, không biết có phải do bụng đối hay không, mùi vị rất không tệ.

“Có điều không ngon bằng anh nấu.”

Phách Phách cười trêu cô: “Coi chừng chủ quán nghe được đấy.”

Gia Ngộ bĩu môi: “Sự thật mà.”

Cô vẫn luôn cảm thấy, tài nấu nướng của Mục Phách vì cô mà luyện được đấy.

Chẳng có ai làm thức ăn hợp khẩu vị cô bằng anh.

Đến được nơi cần đến đã năm giờ chiều, mặt trời sắp sửa ngả về tây.

Biệt thự rất lớn, Gia Ngộ dẫn Mục Phách tham quan một vòng, “Lâu lắm rồi không tới đây, anh có thích không?”

“Đợi trời nóng một chút đến chỗ này sẽ thích hợp hơn.” Mục Phách chỉ vào bể bơi đã bị rút khô nước sau lưng

cô.”

“Anh biết bơi?”

“Biết.”

Gia Ngộ cười: “Em thì không, đến lúc đó anh dạy em nhé.”

Mục Phách thích nghe cô nói ba chữ “Đến lúc đó” kia.

Anh gật đầu đồng ý.

Bước vào phòng ngủ, Gia Ngộ ngăn lại hành động soạn hành lý của Mục Phách, “Chúng ta lên sân thượng đi, ngắm cảnh đẹp.”

Đương nhiên Mục Phách không từ chối.

Biệt thự này đã lâu không có người ở, tuy có thuê người giúp việc đúng giờ đến dọn dẹp lau chùi, nhưng sân thượng vẫn trống trải, không có bất cứ thứ gì. Mục Phách tìm một bạt, lại lấy thêm áo choàng cho Gia Ngộ, hai người ôm nhau ngồi xuống, anh hôn lên đỉnh đầu cô, “Có muốn đổi một chỗ khác không?”

“Không cần, chỗ này cũng tốt lắm.”

Biệt thự có độ cao không thấp, ba tầng đủ để thu hết phong cảnh xung quanh vào mắt.

Dường chân trời thướt tha mềm mại, nhẹ nhàng giống như con gái miền Nam, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trước biển rộng bao la, mặt trời chỉ như một sọt cam nhỏ, bởi vì có mây bao phủ xung quanh mà trở nên rườm rà, hiện ra từng dải mây màu đỏ vàng.

Gia Ngộ bọc mình trong áo choàng lông dê dày dặn, đầu tựa vào lồng ngực Mục Phách, ánh mắt lưu luyến, “Đẹp lắm phải không anh?”

“Ừm.” Mục Phách lại quan tâm vấn đề khác hơn, “Em có lạnh không?”

“Không lạnh.”

Mục Phách ôm cô càng chặt hơn.

“Mục Phách, thật ra em còn một món quà nữa muốn tặng cho anh.”

“Là cái gì?”

Gia Ngộ nói: “Viên Viện nói với em, sinh nhật anh, em chỉ cần tặng mình cho anh là được.”

Mục Phách bỏ ra mấy giây suy nghĩ nhanh, anh nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, “Như vậy đã tốt lắm rồi.”

“Không đủ.” Gia Ngộ ngoắc ngoắc ngón tay, “Anh nhìn em đi.”

Mục Phách cúi đầu.

Cô bưng lấy mặt anh, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao anh chưa bao giờ phản kháng?”

“Đổi lại là người khác anh sẽ phản kháng.”

Nói đúng ra, anh sẽ không để người khác có cơ hội tiếp cận mình như vậy.

Tay Gia Ngộ dùng thêm chút lực, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Một lát sau, cô nói: “Mục Phách, anh thật là đẹp trai.”

Mục Phách phì cười: “Những lời này em đã nói nhiều lần lắm rồi.”

“Nhưng hôm nay không giống vậy.”

Mặt trời thẹn thùng bắt đầu biến mất khỏi mặt biển, mà giọng Gia Ngộ vừa giống nước lại vừa giống gió, mềm mại lại nhẹ nhàng.

“Mục Phách, em thích anh.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện