Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 50


trước sau

Chương 50 Ướt

Trăng treo đầu ngọn cây, Mục Phách nắm tay dẫn Gia Ngộ về phòng.

Mới đi được một nửa cầu thang, bỗng nhiên cúp điện.

“Đừng nhúc nhích.”

Điện thoại không ở trên người, Mục Phách đỡ Gia Ngộ ngồi xuống bậc thang, “Ở chỗ này đợi anh, anh đi tìm điện thoại.”

Gia Ngộ kéo cổ tay anh lại, “Tối quá, anh lại chưa từng tới đây, cẩn thận một tý, coi chừng va trúng đầu đó.”

Trong bóng đêm, Mục Phách gật đầu, còn cường điệu với cô: “Không được nhúc nhích, ở chỗ này đợi anh.”

“Được.”

Lấy điện thoại mở chức năng đèn pin, Mục Phách giơ cao điện thoại đi trở lại thì thấy Gia Ngộ đang buồn chán bứt lông dê trên áo choàng của mình.

“Có bao nhiêu sợi?”

Gia Ngộ lắc đầu, “Vô số, dù sao bứt cũng không hết được.”

Cô muốn đứng lên, Mục Phách vội vàng qua đỡ cô, cô cười: “Anh khẩn trương quá rồi.”

Mục Phách cam chịu, anh chiếu đèn vào bậc thang, “Cẩn thận một chút.”

Chỉ có mấy bước chân, Mục Phách vẫn nơm nớp lo sợ, mãi cho đến khi Gia Ngộ đặt chân lên nền gạch bằng phẳng, anh mới nới lỏng tâm mi.

“Mục Phách, anh tắt đèn pin đi.”

Lầu một là thuận tiện nhất, hai người quyết định hai ngày này sẽ dùng phòng ngủ ở lầu một. Còn vài mét nữa là đến phòng ngủ, Mục Phách không hiểu: “Còn chưa tới phòng mà.”

Gia Ngộ làm nũng: “Thì anh cứ tắt đi.”

Mục Phách cảm thấy hạ thân có chút khẩn trương, yết hầu rục rịch, anh tắt đèn pin.

Trước mắt chỉ còn lại một mảnh tối đen.

Trong không gian tối đen như mực, vậy mà Gia Ngộ vẫn chính xác nắm được cằm Mục Phách.

Hai người hôn lưỡi, từ nông đến sâu, sau đó lại nhẹ nhàng trượt xuống đất.

Thảm dày lót là phải có, ít nhất khi Gia Ngộ bị Mục Phách đè xuống, không cảm thấy lạnh, cô chỉ cảm thấy mềm mại.

“Chỗ này bao lâu có người đến quét dọn một lần?”

Gia Ngộ suy nghĩ một chút, “Nửa tháng, ngày hôm qua vừa có người tới quét dọn.” Cô đặc biệt sắp xếp, làm sao để cho nơi này phủ kín bụi bậm được.

“Ở chỗ này?”

“Anh sợ?” Gia Ngộ đảo mắt nhìn cửa chính cách đó không xa, “Cúp điện rồi, có lẽ một lát nữa sẽ có người làm đến hỏi thăm tình hình.”

Mục Phách cong môi, “Sao lại sợ?”

Đỉnh quy đầu chống giữa hai cánh hoa, gậy thịt nổi gân xanh như sừng rồng dán sát vào vách thịt non mềm mại, Gia Ngộ nhất thời đổ mồ hôi đầy người.

Đầu ngón tay bấu thật sâu vào cánh tay rắn chắc, cô cắn môi: “Quá lớn.”

Sợ cảm lạnh, Mục Phách không cởi áo Gia Ngộ, nơi riêng tư tương liên cùng một chỗ như ẩn như hiện dưới lớp quần áo nửa kín nửa hở, anh tiện tay vuốt ve đôi gò bồng đào căng tròn, “Là rất lớn.”

“. . . Đáng ghét.”

Anh từ từ di chuyển, tiếng nước ồm ộp.

Ánh mắt đã quen với bóng tối, Gia Ngộ mở to mắt nhìn chàng trai đang cẩn thận rong ruổi trên người mình. Khoảng cách giữa anh và cô có hơi xa, bởi vì anh không muốn đè sát vào bụng cô, động tác anh nhẹ nhàng, bởi vì không muốn chạm vào quá sâu.

“Mục Phách.” Cô mơ màng gọi.

Mục Phách hôn lên bụng cô, “Hửm?”

“Anh đã từng thấy em tự an ủi chưa?”

Mục Phách không nói gì, động tác nhịp nhàng dừng lại.

Gia Ngộ nói tiếp: “Đợi sinh con xong, em sẽ tự an ủi cho anh xem.”

Cô nghĩ, tuyệt đối không thể để một mình mình chịu muôn ngàn giày vò trong quá trình cấm dục.

Cuối cùng, động tác của Mục Phách có chút mạnh bạo hơn rồi.

Anh đè nén dục vọng, đột nhiên rút ra. Quy đầu co giật gấp rút, anh kéo tay Gia Ngộ đặt lên gậy thịt ướt đẫm.

“Giúp anh.”

Giọng đã khàn rồi.

Gia Ngộ vừa tiết qua một lần, tay hơi bủn rủn, cô cố gắng nắm chặt, luật động lên xuống vài chục cái rồi đột nhiên kéo Mục Phách lại gần thêm chút nữa.

Mục Phách nghe lời lại gần.

Sau đó, cô hôn nhẹ lên khe hở có dính chút chất lỏng dinh dính kia.

“Mặn quá.” Còn hơi tanh, nhưng không khó ăn.

Cái này kích thích không chịu nổi, cả người Mục Phách run lên, tinh dịch tích góp nhiều ngày tuôn ra ào ạt như

bão tố —–

Bắn lên mặt Gia Ngộ.

Mục Phách hít sâu một hơi, anh cởi áo sơ mi ra lau mặt cho cô, “. . . Xin lỗi.”

Gia Ngộ ngoan ngoãn để anh lau.

Yên tĩnh đi qua, cô nói: “Mục Phách, nếu ngày hôm nay anh chưa thừa nhận, anh làm như vậy, em sẽ giận đấy.”

Mục Phách dừng lại một chút, anh hỏi: “Vậy bây giờ em có giận không?”

Gia Ngộ trầm ngâm, “Kỳ thật có giận chút xíu.” Bởi vì bắn vào mắt cô rồi.

Mục Phách cười khẽ: “Em muốn phạt anh thế nào đây?”

Giọng nói vừa trải qua mây mưa, gợi cảm đến cực điểm.

Gia Ngộ bỗng đè gáy Mục Phách xuống, dùng chóp mũi cọ lên yết hầu anh, “Em không nỡ phạt.”

Trái tim Mục Phách mềm nhũn.

. . .

Sắc trời một nửa màu chàm, một nửa màu đỏ thẫm.

Gia Ngộ nói: “Mục Phách, em thích anh.”

Mục Phách nghe thấy, nhưng anh lại mất khống chế mà trầm mặc.

Anh không biết phải làm sao.

Giống như trong một cuộc thi hồi tiểu học, lần đầu tiên anh đứng nhất, mẹ cực kỳ vui vẻ, phần thưởng cho anh là một cây kẹo que thiệt to. Bởi vì ý nghĩa, anh không thể quên được mùi vị đó, sau này dù được nhiều phần thưởng hơn nữa, song so ra vẫn kém hương vị ngọt ngào của kẹo que. Chuyện này anh nhớ thật lâu, trẻ con vĩnh viễn đều ngây thơ, anh cảm thấy đây là hương vị ngọt ngào mà anh nhớ nhất trong cuộc đời.

Thế nhưng, sau khi kết hôn cùng Gia Ngộ, anh thường xuyên được nếm hương vị ngọt ngào của kẹo que.

Hai hương vị ngọt ngào cùng một loại.

Bởi vì cả hai đều không quá chân thật, giống như bọt biển, chạm một cái sẽ tan.

Cho đến giờ phút này.

Mục Phách cảm thấy, Gia Ngộ còn ngọt ngào hơn cả kẹo que.

“Sao anh không nói gì thế?” Gia Ngộ nảy sinh tâm lý bất an, gương mặt không khỏi đanh lại.

Mục Phách vuốt ve bàn tay Gia Ngộ, nắm chặt, kéo cô lại, tiếp theo vội vàng không kịp chuẩn bị mà ôm chầm lấy cô.

Bờ môi dán lên lỗ tai, hết sức nóng bỏng.

Gia Ngộ gần như ngừng hít thở.

Đơn giản là vì Mục Phách thì thầm một câu vào tai cô.

Ba chữ hết sức nhẹ nhàng, song hết lần này tới lần khác cứ khiến lỗ tai cô đỏ rần lên.

Ôm nhau hồi lâu rồi tách ra, Gia Ngộ không dám nhìn vào mắt Mục Phách. Cô biết rõ lúc này bản thân mình có bao nhiêu thẹn thùng, mặt nhất định còn đỏ hơn cả ráng chiều, mất mặt quá!

Cô nhướng mi nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ chú ý phần tình cảm bất bình đẳng này sao?”

Thích và yêu, hoàn toàn chẳng giống nhau.

Đối với tình cảm, cô hơi chậm chạp, cô sợ sự chậm chạp của mình sẽ khiến Mục Phách không vui.

Thế nhưng, Mục Phách lại hôn cô.

Hôn rất mạnh bạo, chẳng phân biệt được nước bọt của ai, hôn đến nỗi phía dưới Gia Ngộ đều ướt.

Hôn xong, anh liếm sạch ướt át trên môi Gia Ngộ rồi trịnh trọng đáp: “Không đâu.”

Còn nhiều thời gian.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện