Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 54


trước sau

Chương 54 Trứu Trứu

Ngày đứa trẻ được sinh ra, đúng mùng tám tháng 8, so với dự sinh sớm hơn hai tuần.

Sinh sản thuận lợi, 3kg1, con trai.

Lúc Gia Ngộ tỉnh lại, chỉ nhìn thấy Mục Phách. Anh hỏi cô có khó chịu ở đâu không, hỏi cô có muốn uống nước không, câu hỏi nối tiếp câu hỏi, cô vô cùng bất đắc dĩ, yếu ớt nói: “Nhiều câu hỏi quá. . . Bế con tới cho em xem trước đi đã.”

Người ôm đứa trẻ tới lại là Văn Trọng.

“Nhìn cháu của ba đi, có đẹp trai không?”

Thấy vẻ mặt hưng phấn của ông, Gia Ngộ nghi ngờ vẫy tay, “Ba hạ thấp xuống một tý.”

Văn Trọng dứt khoát ngồi xuống, đưa đứa trẻ trong lòng ra ngoài: “Con bế thử đi.”

“Con không có sức.”

Nói xong, Gia Ngộ đưa mắt nhìn lên người đứa trẻ, cô vô thức nhíu mày, “Mặt nhiều nếp nhăn, quá xấu.”

Bỗng nhiên bị nhổ sợi lông mèo, Văn Trọng trừng mắt, ôm cháu trai vào lòng, sợ nó nghe được, “Con mới xấu!”

Gia Ngộ cảm thấy địa vị của mình trong gia đình sắp tuột dốc, cô bắt lấy cánh tay Mục Phách, “Em xấu không?”

Mục Phách đáp: “Xinh đẹp.”

Văn Trọng nặng nề hừ một tiếng.

Gia Ngộ không cam lòng yếu thế, cô gọi đứa trẻ trong lòng ông: “Trứu Trứu.”

Dường như có linh cảm, đứa trẻ nhìn về phía cô.

Gia Ngộ đột nhiên cảm thấy đứa trẻ trở nên đáng yêu hơn một chút, hai mắt cô tỏa sáng: “Haaaa. . .! Cục cưng cũng thích tên này!”

Văn Trọng nhíu mày: “Nhăn chỗ nào?”

Mục Phách nghe hiểu ý cô, anh nhỏ giọng nhắc Văn Trọng: “Hẳn là Trứu của nếp nhăn.”

“Hồ đồ!”

Gia Ngộ cố ý khiêu khích ông, cô gọi lại lần nữa: “Trứu Trứu.”

“Trứu Trứu” xoay mặt nhìn cô một lần nữa.

Gia Ngộ cười to, Văn Trọng nổi giận, bế cháu trai đi thẳng ra phòng bệnh.

Thắng một trận, sau khi Văn Trọng đi rồi Gia Ngộ mới cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy đã nằm xuống rồi nhưng cô vẫn còn hăng hái: “Mục Phách, anh cảm thấy Trứu Trứu có dễ nghe hay không?”

Ngay từ đầu sẽ cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết tại sao, khi Gia Ngộ vừa gọi như vậy, Mục Phách cảm thấy cũng không tệ lắm.

Anh gật đầu: “Rất êm tai.”

Gia Ngộ ôm ngực cẩn thận cười: “Dù thế nào anh cũng nghe theo em hết hả?”

Mục Phách thẳng thắn: “Đây không phải chuyện anh nên làm sao?”

“. . . Anh tới đây chút, cúi người xuống.”

Sau khi Mục Phách khom lưng xuống, Gia Ngộ dùng động tác chậm rì rì ôm lấy eo anh, “. . . Em đau.”

Nghe xong, Mục Phách đau lòng không chịu nổi, anh dỗ dành cô nằm xuống, lần lượt rót nước đắp chăn, tay chân luống cuống, chọc cô vui vẻ, cười không ngừng, “Bây giờ em không có đau, anh đừng khẩn trương.

“Vậy nhất định vẫn còn cảm giác đau.”

Thế nhưng Gia Ngộ lại chú ý đến một vấn đề khác, “Tay anh làm sao vậy?”

Mục Phách cũng không giấu giếm, anh nói thẳng

cho cô biết, trong lúc chờ cô sinh, anh ở bên ngoài, do quá lo lắng mà cạy hư một cái móng tay.

“Ngốc quá.”

“Hay là em thổi cho anh một chút đi?”

“Có tác dụng không?” Gia Ngộ lườm anh, “Ngây thơ như con nít.”

Song cuối cùng, cô vẫn thổi cho anh.

. . .

Bởi vì sinh đẻ thuận lợi, chưa đến một tuần Gia Ngộ đã xuất viện về nhà.

Chẳng qua là chốn về không phải căn hộ của cô, mà là Văn gia, mọi chuyện Văn Trọng đã sắp xếp xong xuôi, vú em, chuyên gia dinh dưỡng,…. Đầy đủ mọi thứ.

“Nhưng mà ở đây cách xa Tứ Quý quá.”

Ở một tháng, tới tới lui lui, Mục Phách sẽ mệt.

Văn Trọng lại tức giận không thôi, ông đập bàn: “Con nói thử xem, chỉ đi thêm hai con phố thì có thể xa hơn bao nhiêu?”

Gia Ngộ cây ngay không sợ chết đứng: “Kẹt xe sẽ mất thời gian rất lâu!”

“. . . Ba không nói lại con.” Văn Trọng phất tay, “Vậy hãy bảo con rễ về bên kia ở đi.”

“Hừ, nghĩ hay quá.”

Văn Trọng: “. . .”

Ông tự nhủ với mình, tuyệt đối không nên so đo với phụ nữ vừa sinh con.

Đúng lúc này Mục Phách bước vào, khói bụi chiến trường chưa tan hết, anh sững sờ, cho rằng hai cha con lại vì tên đứa trẻ mà tranh chấp, anh thích thú lên tiếng: “Vậy tên con trai là gì?”

“Trứu Trứa.”

“Thanh Nhượng.”

Hai người trăm miệng một lời, Mục Phách chợt hiểu, xem ra còn chưa thống nhất.

Anh xoa xoa tâm mi, “Hay là như vầy đi, mỗi người nhường một bước, lấy chữ hai người thích ráp lại thành một tên hoàn chỉnh.”

Gia Ngộ nhanh mồm nhanh miệng: “Trứu Nhượng? Nhượng Trứu? Trứu Thanh? Thanh Trứu?”

Văn Trọng: “Con có thể câm miệng lại không hả?”

Mục Phách lại chọn một trong số tên mình nghe được: “Thanh Trứu, tên này có thể.”

Văn Trọng mất kiên nhẫn: “Đặt cho đứa trẻ cái tên mang ý nghĩa nhiều nếp nhăn, có bậc cha mẹ như các con sao?”

Gia Ngộ nghĩ kỹ lại, cũng đúng, cô đành lui một bước, “Vậy thì đổi thành Thanh Trú, Trứu Trứu sinh vào ban ngày đấy, rất hợp.”

“Sao con cứ cố chấp với cái từ Trứu thế hả?”

“Nhũ danh ba cũng quản, không dân chủ quá rồi đó?”

Hai cha con cô lại cãi vã, Mục Phách đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mục Thanh Trú.”

Anh nhẹ nhàng thở ra.

Con trai, ba chỉ có thể giúp con đến đây thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện