Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 55


trước sau

Chương 55 Đầy tháng

Lúc kết hôn, hôn lễ của Gia Ngộ và Mục Phách không tổ chức rình rang, cho nên nhân dịp đầy tháng của bạn nhỏ Trứu Trứu, Văn Trọng quyết định làm lớn, không nói mọi người đều biết, đa số người có tiếng tăm mặt mũi ở Bắc thành đều nhận được thiệp mời.

Đến thời điểm này bọn họ mới biết, thì ra thiên kim ít khi xuất hiện của Văn Gia đã kết hôn từ lâu, không chỉ như vậy, ngay cả con trai cũng có rồi.

Có người thông thạo, biết được quan hệ giữa Văn gia và Thẩm gia, nhao nhao kéo mọi người lại bàn tán, Văn Gia Ngộ kết hôn, ai ngờ chú rễ không phải vị kia của Thẩm gia, người đàn ông họ Mục kia là ai?

Tất cả đáp án đều được công bố khi Mục Phách và Gia Ngộ xuất hiện trong buổi tiệc.

Ồ, thì ra người đàn ông họ Mục này là một vô danh tiểu tốt. điển hình cho loại trèo lên đầu cành làm phượng hoàng, một bước lên trời.

Song nhìn trái ngó phải, vóc người tốt đã đành, cử chỉ còn thỏa đáng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không đáng ghét như lời đồn đãi, thậm chí còn ưu tú không ngờ. Ở đây có rất nhiều công tử nhà giàu chính hiệu, nói không sợ mất mặt, chưa chắc đám công tử này đã tốt hơn anh chàng “Vô danh tiểu tốt” này.

Xem ra chẳng qua người ta chỉ đầu thai không tốt, có được cơ hội, đương nhiên sẽ đạt thành tựu xuất sắc.

Gia Ngộ cực kỳ thích người khác dùng ánh mắt khẳng định để nhìn Mục Phách, cô cười hết sức dịu dàng, cằm nhỏ hất lên cao, nhỏ giọng nói với Mục Phách: “Xem đi, em đã nói bọn họ nhất định sẽ quỳ mọp dưới chân anh.”

Mục Phách nhướng mày, “Anh nghĩ nhân vật chính hôm nay là Trứu Trứu.”

“Đám người kia ấy hả, còn nhiều chuyện hơn cả người nhiều chuyện, ba của Trứu Trứu đáng quan tâm hơn Trứu Trứu nhiều. Một lát nữa chắc chắn bọn họ sẽ tới nịnh nọt anh, anh cười đối phó là được rồi, không được thì kéo em sang, em bảo kê cho anh.”

Mục Phách vỗ nhẹ lên tay cô trấn an: “Yên tâm, anh đối phó được mà.”

Sự thật chứng minh, Mục Phách không có nói ngoa.

Anh đi lại giữa khách khứa, thành thạo, khí chất không giảm chút nào, ngược lại còn tốt hơn. Gia Ngộ cũng được hưởng ké hào quang, nhưng đồng thời cô cũng ảo não bản thân không có đất dụng võ, cô bưng đĩa thức ăn đi tìm Viên Viện, song không ngờ nhận lại ánh mắt ngoài ý muốn của cô nàng.

“Mới hai tuần không gặp, có phải cậu gầy quá nhanh rồi không?”

Cô gái đứng trước mặt có điểm nào giống với phụ nữ mới sinh con? Không biết có phải do bộ lễ phục có đường cắt may quá tuyệt hảo hay không mà làm nổi bật lên vẻ mặt như hoa đào của người trước mắt. dáng người trước sau có lồi có lõm, eo mảnh như rắn nước, dáng người còn đẹp hơn người chưa lập gia đình sinh con như cô nàng.

Gia Ngộ nhấp một miếng nước chanh, “Ba bữa cơm bình thường, cái này là vấn đề thể chất.”

“Không đau à?”

“Mấy ngày đầu đau đến nỗi trở mình cũng khó khăn, qua vài bữa thì hết.” Nói đúng ra, cô có một người chồng biết săn sóc, còn vất vả hơn cả cô.

“Nghe cậu nói nhẹ nhàng như vậy, mình có chút muốn sinh con.”

Gia Ngộ không ngăn cản, “Cậu có thể tìm tiểu học đệ nhà mình, chẳng phải nói cậu ta là công tử Ôn gia hay sao? Ba cậu sẽ không phản đối.”

“. . . Bỏ đi.”

Viên Viện tùy ý liếc nhìn cửa ra vào, thấy chàng trai đến trễ, vẻ mặt cô nàng như xem kịch vui, “Văn Gia Ngộ, quay lại coi ai đến kìa.”

Người Gia Ngộ cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Mục Phách.

Mục Phách đang đứng ở cửa chính, hiển nhiên là nhìn thấy người tới.

“Không phải cậu ấy xuất ngoại rồi hả?”

Viên Viện cười lạnh, “Đặc biệt trở về chứ sao.”

Trở thành

tiêu điểm ánh mắt của mọi người, dường như chút xíu tự giác Thẩm Hành cũng không có, anh ta không tìm Gia Ngộ, cũng không tìm Văn Trọng, mà là đi thẳng đến chỗ ba anh ta.

Gia Ngộ thì thàm: “Tớ thấy cậu ấy rất bình thường, có phải cậu nghĩ cậu ấy tệ quá rồi không?”

“Văn Gia Ngộ, cậu ngốc hả? Tên hồ ly như Thẩm Hành cậu còn không hiểu hay sao, cậu ta giỏi nhất chính là . . . Giả bộ.”

Gia Ngộ trầm mặc đáp lại.

Hai vợ chồng cô có tiếp xúc với Thẩm Hành, chính là vào thời khắc cao trào của buổi tiệc.

Trứu Trứu được bế ra.

Văn Trọng lên sân khấu phát biểu một tràng dài, Trứu Trứu ngủ rất ngoan, được bà vú bế xuống cũng không thức dậy.

Nhiệm vụ đã xong, Gia Ngộ và Mục Phách đưa Trứu Trứu về phòng nghỉ, Thẩm Hành giống như tỉnh ngủ, tích cực đi theo, bước thẳng vào phòng nghỉ.

Cuối cùng cũng chạm mặt, Gia Ngộ lên tiếng trước, cực kỳ bực mình: “Cậu tới đây làm chi?”

Thẩm Hành giả bộ không nghe thấy, thản nhiên trêu chọc mặt Trứu Trứu, không quan tâm mặt Mục Phách đã lạnh xuống, anh ta cười nói với Gia Ngộ: “Đứa con nuôi của tớ trông có vẻ không tệ.”

Gia Ngộ nhẫn nại hỏi: “Ai bảo nó là con nuôi của cậu hả?”

“Văn Gia Ngộ, cậu nghĩ lại đi, đây là lời cậu nên nói với tớ sao? Cậu quên sạch những lời mình đã nói trước kia rồi hả?”

Chưa quên.

Gia Ngộ đã từng nói qua với Thẩm Hành, sau này khi cô sinh con, Thẩm Hành nhất định sẽ là cha nuôi của con cô.

Chẳng qua khi đó Thẩm Hành rất không vui, cứ thế để lại một gương mặt lạnh, không để ý cô một tuần.

“Nhưng mà khi đó cậu không hề vui khi nghe tớ nói thế.”

“Bây giờ tớ cam tâm tình nguyện không được hả?” Thẩm Hành cười cười, “Con nuôi tớ tên là gì?”

Gia Ngộ nắm chặt tay Mục Phách, “. . .Trứu Trứu.”

“Cái tên này nhất định là do cậu đặt.”

Không đợi Gia Ngộ trả lời, Thẩm Hành đã nắm lấy tay Trứu Trứu đang nằm trong nôi, “Ha ha, Trứu Trứu, ta là ba . . . nuôi của con đây.”

Trong lúc ngủ mơ màng, Trứu Trứu ngọt ngào cong môi.

Những người xung quanh nghe thấy đều không thấy thoải mái. Cái tên không biết điều mà dừng lại này, đừng nói Mục Phách, ngay cả Gia Ngộ cũng cảm thấy khó chịu trầm mặt.

“Nó ngủ rồi, cậu đừng lay nó dậy.”

Thẩm Hành buông tay đúng lúc, “Trứu Trứu có duyên với tớ.” Anh ta rút một bao lì xì to từ trong túi ra, tiện tay kẹp vào tả quấn của Trứu Trứu, “Quà gặp mặt.”

Gia Ngộ lạnh giọng: “Quà gặp mặt đưa xong rồi, cậu có thể đi.”

“Đi ngay đây. Có điều, muốn mượn người đàn ông của cậu ra ngoài nói vài câu.”

Gia Ngộ muốn từ chối, song Mục Phách vẫn luôn im lặng bỗng đồng ý, “Được.”

Thẩm Hành để Mục Phách đi trước mình một bước, trước lúc đóng cửa, anh ta quay đầu lại, “Văn Gia Ngộ, không cho phép đưa tớ vào danh sách đen.”

Gia Ngộ liếc anh ta một cái, không nói gì.

Cửa đóng lại, cô suy nghĩ một chút rồi xoay người dán vào tai Trứu Trứu hôn một cái.

“Vừa rồi không phải ba ba của con đâu, ba ba của con đẹp trai hơn nhiều.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện