Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 56


trước sau

Chương 56 Hợp đồng

Trên hành lang khách sạn, ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rỡ chiếu soi vạn vật, bóng hai người đàn ông in lên tường, khói thuốc bay vấn vít, tro tàn rơi lốm đốm.

Im lặng một lúc lâu, Thẩm Hành không lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, vừa lên tiếng chính là: “Lúc nào li hôn?”

Mục Phách giống như bị ngốc, hoặc là anh đang tự hỏi, anh tựa lưng vào tường, xuất thần nghĩ không thể để mùi thuốc lá bám vào người, Gia Ngộ sẽ không thích.

“Tại sao không nói gì?”

“Bởi vì câu hỏi của anh chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Ý nghĩa?” Thẩm Hành gằn từng chữ một: “Hai người lừa gạt mọi người quá lâu rồi, cậu nên quay về vị trí cũ đi thôi.”

“Giấy hôn thú không phải giả.”

Thẩm Hành nghe không lọt tai ba chữ “Giấy hôn thú” kia, anh ta đè nén lửa giận, tay nắm thành quyền chống lên vai Mục Phách, “Đừng dùng vẻ mặt này nói chuyện với tôi. Rút lui êm đẹp hay là muốn chạy trối chết, tôi cho cậu lựa chọn, cậu đừng lên mặt không biết xấu hổ.”

So sánh ra, Mục Phách bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí anh còn cảm thấy buồn cười.

“Thẩm Hành, anh không cảm thấy mình quá ngây thơ sao?”

Từ đầu tới cuối giống như đứa trẻ không ăn được kẹo, ngây thơ đến đáng thương.

Thẩm Hành cười lạnh: “Nếu như tôi ngây thơ, vậy thì đã không đợi đến lúc đứa trẻ ra đời.”

Mục Phách không vui, mặt anh lạnh tanh, “Có đôi khi nói chuyện phải dùng não.”

“Haaaa. . .! Rốt cuộc cũng nóng nảy?” Thẩm Hành ném điếu thuốc trong tay, dùng mũi giày dí tắt đóm lửa, “Cậu hiểu được Văn Gia Ngộ sao? Lựa chuyện có lợi cho mình mà làm đi, tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.”

Mục Phách lắc đầu, ý vị trào phúng hết sức rõ ràng, “Tôi đã đánh giá anh quá cao rồi, anh khiến tôi vô cùng thất vọng.”

Anh lại đề phòng một tình địch tự cho mình là đúng như vậy. Giả sử Thẩm Hành có thể thành công ở bên cạnh Gia Ngộ. . .

Hoàn toàn không có giả sử như vậy.

Thẩm Hành không rõ lắm, anh ta bước nhanh tới chặn đường Mục Phách, “Ý cậu là gì?”

Mục Phách cũng không vòng vo, anh nói thẳng: “Người không hiểu Văn Gia Ngộ, chính là anh.”

“Con mẹ nó, miệng mày quá thối —–”

Một quyền vung ra, song không rơi đến đích muốn tới.

Mục Phách dùng một tay ngăn lại nắm đấm, trông có vẻ chẳng tốt chút sức nào, anh lạnh nhạt nói tiếp: “Có lẽ anh đã điều tra về tôi. Tôi sống trong hoàn cảnh này cho tới bây giờ, anh cảm thấy ra tay với tôi có ý nghĩa sao?”

Trước khi gặp gỡ Gia Ngộ, mỗi ngày Mục Phách đều bận rộn không làm hết việc, liên tục xảy ra xích mích với những người xung quanh, loại người nào cũng có, nếu anh không có võ phòng thân, thì đã bị nuốt đến xương cốt không còn từ lâu. Dựa vào một đại thiếu gia cao cao tại thượng chưa từng biết mùi khói lửa nhân gian như Thẩm Hành, làm sao có thể hiểu những giọt mồ hôi chảy sau lưng anh?

“. . . Buông tay.”

Thẩm Hành dùng toàn bộ ý chí chống đỡ mới không thốt lên lời cầu xin tha thứ, một quyền này của anh ta có bao nhiêu sức, Mục Phách trả đủ lại bấy nhiêu, gân mạch gần như tê dại, đau đớn từ cánh tay quất thẳng tới.

Mục Phách không muốn dây dưa, anh nhanh chóng thả tay ra, trước khi đi còn nói: “Không phải anh hỏi tôi khi nào thì ly hôn à?”

“Bây giờ tôi nói cho anh biết.

Không có khả năng.”

Thẩm Hành đứng nguyên tại chỗ, hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mục Phách, ánh mắt hiểm ác.

“Tao không tin không hạ gục

được mày.”

*

“Hai người nói gì thế?”

Gia Ngộ nhăn mũi giúp Mục Phách cởi áo khoát ra, hiện tại khứu giác cô rất nhạy bén, không chịu được mùi vị kia.

“Không có gì, chỉ hỏi khi nào chúng ta ly hôn.”

Vẻ mặt Gia Ngộ mờ mịt, “Sao cậu ấy cố chấp với chuyện này thế nhỉ?”

“Bởi vì anh ta thích. . .” Mục Phách đổi giọng, “Bởi vì anh ta muốn có được em.”

Mục Phách hiểu rõ, trước mắt dục vọng của Thẩm Hành đối với Gia Ngộ đã không còn là thích đơn giản như vậy, nhiều hơn nữa, chính là không cam lòng.

Gia Ngộ cảm thấy Thẩm Hành của hiện tại hoàn toàn không còn giống Thẩm Hành mà cô đã từng quen biết, nhớ đến giao tình giữa hai người, cô không nhiều lời mà chỉ nói: “. . . Đừng để ý đến cậu ấy.”

“Có điều anh ta đã nhắc nhở anh.”

“Gì cơ?”

Mục Phách nghiêm mặt: “Em sẽ ly hôn với anh sao?”

Gia Ngộ suy nghĩ một chút: “Không dám cam kết lâu dài, chỉ có thể nói trừ phi anh làm chuyện gì đó có lỗi với em, còn nếu không, chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra.”

Đạt được hứa hẹn, Mục Phách biết Gia Ngộ là người nói được làm được, anh an tâm, “Những lời này anh nhớ kỹ rồi, em cũng không được quên.”

Gia Ngộ dùng ngón tay chọt chọt lên má anh, “Người nên lo lắng là em mới đúng, quyền chủ động đang ở trong tay anh mà.”

“Nhưng hợp đồng đã xé rồi.”

“Về nhà ghi thêm một bản không phải được rồi sao?”

“Ồ, em nói có lý, “Mục Phách hôn lên trán cô, “Trở về chúng ta ghi liền.”

Gia Ngộ: “. . .”

Tại sao lại có cảm giác dường như cô bị Mục Phách đào hố nhỉ.

*

Sau tiệc đầy tháng, dường như Thẩm Hành đã biến mất vậy, không thấy bóng dáng.

Đã có Trứu Trứu, thời gian trôi qua của Gia Ngộ và Mục Phách vô cùng bận rộn, ngay cả đến sinh nhật Gia Ngộ, hai người cũng chỉ có thể ăn hai miếng bánh ngọt vào đêm khuya mà thôi.

Không phải không muốn vuốt ve an ủi, mà là thân thể không cho phép.

“Có con phiền quá đi.” Gia Ngộ phàn nàn.

Mục Phách an ủi cô: “Cuối tuần chúng ta sẽ ra ngoài một chút nhé?”

Cuối tuần chính là kỷ niệm tròn một năm hai người đăng ký kết hôn.

“Được thôi!” Gia Ngộ giữ vững tinh thần, “Để Trứu Trứu cho ba em chăm sóc vài ngày, bây giờ ông ấy rảnh lắm, rất thích hợp chăm cháu ngoại.”

Mục Phách sờ mặt cô: “Em muốn đi đâu?”

Suy nghĩ một lát, Gia Ngộ mới nói: “Anh còn nhớ em đã từng nói lý do kết hôn với anh không? Em nói ba em nghe lời một thầy bói ở núi Tú Bình mà lo sợ bất an nhiều năm, mãi cho đến năm trước mới bộc phát, điên cuồng bức hôn, em chịu không nổi mới chạy trốn đến trấn Nam Thủy.”

Mới gặp được anh.

“Anh nhớ.” Mục Phách đáp.

“Cuối tuần này chúng ta đi núi Tú Bình đi.”

Gia Ngộ cảm thấy, chỗ đó rất thần kỳ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện