Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 58


trước sau

Chương 58 Tự an ủi (H)

Phòng khách sạn, chỉ chừa một chiếc đèn nhỏ ngoài cửa, ánh sáng lờ mờ, mùi vị dục vọng dày đặc.

Mục Phách ngồi trên sofa, không nói một lời nhìn cô gái đang ngồi trên giường lớn, vật nam tính căng phồng tụ lại thành một đoàn trong quần lót, có xu thế bành trướng.

Gia Ngộ mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh, kết hợp với đai đeo màu đen, tạo nên đối lập rõ ràng kích thích thị giác, cô kéo một sợi đai đeo, từng chút từng chút một làm nó tuột khỏi đầu vai mượt mà. . .

Một bên ngực đầy đặn sống động, hơi thở Mục Phách bắt đầu hỗn loạn, anh lấy vật bành trướng từ trong đũng quần ra, nắm chặt, bắt đầu nặng nề trượt lên xuống.

Dây đeo váy lướt qua phần hông, cuối cùng lẻ loi trơ trọi mà treo một bên mắt cá chân. Gia Ngộ không vội đá xuống, cô nằm xuống đối diện với tầm mắt Mục Phách, hai chân mở rộng, hoa huyệt mềm mại hoàn toàn bại lộ trước mắt anh.

Tay Mục Phách bỗng khựng lại, anh đứng lên, nghiêng người chồm lên giường, anh không chạm vào cô, chỉ tham lam nhìn cơ thể khiêu gợi.

Gia Ngộ tự bóp nụ hồng, bên trên tràn ra một chút sữa, nhanh chóng dính đầy tay cô. Từ chỗ ướt át này, cô men dọc xuống bụng dưới, chạm vào rừng rậm thưa thớt, ngón trỏ đẩy ra, hạt châu nhỏ nằm gọn dưới bụng ngón tay, cô bắt đầu vân vê lúc nặng lúc nhẹ, hạt châu nhanh chóng phình to lên.

Chất dịch trong suốt hòa với nước sữa màu ngà chảy ra từ khe hẹp cái miệng nhỏ bên dưới.

Mục Phách sờ lên.

Gia Ngộ rụt người về sau, “Đừng, đừng chạm vào.”

Mục Phách trầm giọng, “Vậy em tiếp tục đi.”

Gia Ngộ lườm yêu anh, cô vừa xoa ngực vừa đẩy hai cánh hoa mềm ra hai bên, bên trong vẫn còn ẩn chứa hai mảnh nhỏ, tầng tầng lớp lớp, vách hang đè ép cùng một chỗ, cô đâm cả đầu ngón tay vào, không tính quá khó khăn, ra vào hai lần, cô bèn bỏ thêm một ngón.

“A. . .”

Cảm giác chướng bụng quá mức phong phú khiến Gia Ngộ ưỡn người lên, nụ hồng lắc lư, vài giọt sữa tươi bị vung ra, văng lên người Mục Phách.

Anh dùng ngón trỏ quẹt một ít đưa lên miệng nếm thử, tanh tanh ngay ngáy.

. . . Không thể để mình anh nếm thử mỹ vị này được.

Cho nên Mục Phách đưa ngón tay trỏ của mình vào miệng Gia Ngộ.

Trạng thái bây giờ của Gia Ngộ chính là muốn làm cái gì thì làm, cô thuận thế ngậm lấy ngón tay anh, giống như ăn kẹo que mà liếm láp sữa tươi dính trên tay anh. Nước bọt bài tiết nghiêm trọng theo khóe môi chảy xuống, cũng chẳng ai quan tâm.

Cô gọi: “Mục Phách. . .”

Mục Phách ấn chặt vật nam tính nhẹ nhàng chà xát, anh đáp lại: “Hửm?”

Gia Ngộ lại tiếp tục gọi vài tiếng, “Mục Phách. . .”

Mỗi một tiếng, sức lực trên tay Mục Phách lại nặng thêm một phần.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Gia Ngộ như vậy.

Một Gia Ngộ hoàn toàn bị dục vọng chi phối.

Ngay tiếp sau đó, anh không thể kiềm chế được mà

hoàn toàn luân hãm vào vực sâu.

Tiếng nước xen lẫn với tiếng va chạm, một chân Gia Ngộ không an phận mà lộn xộn, thân thể ngứa ngáy giống như có vô số đầu lưỡi liếm hôn lên da thịt mẫn cảm.

Hai ngón tay nhập lại thành một chỗ xuyên qua hoa huyệt như con thoi, chất nhầy trơn ướt kéo ra như tơ, cô càng đâm càng nhanh, càng đâm càng nhanh.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện vô số bông tuyết, giống như ngựa phi qua ánh sáng, cuối cùng hội tụ thành một chùm ánh sáng trắng ——-

Hai chân chấp lên eo nặng nề rơi xuống!

Mục Phách cảm giác được tinh dịnh được phóng thích, mạnh mẽ bắn ra mép giường, anh dừng lại động tác, hai người cùng nhau đạt cao trào.

Thị giác no đủ.

Tự chơi mình đến phun trào.

Mục Phách lao tới, đặt Gia Ngộ dưới thân, anh dùng tay ép hai luồng trắng nõn lại với nhau, bên trên sữa tươi chảy lênh láng, anh duỗi đầu lưỡi liếm láp, vị sữa lan ra bốn phía.

Sữa tươi ồ ạt chảy đến khuôn miệng ấm áp của đối phương, Gia Ngộ than thở rên rỉ, đôi con ngươi nhiễm ham muốn hoan lạc nồng đậm.

Cảm giác khi Mục Phách hút nụ hồng của cô, so với cảm giác Trứu Trứu mút sữa, hoàn toàn không cùng một khái niệm.

Người phía trước là hưởng thụ, người phía sau là tra tấn.

Mỗi lần cho Trứu Trứu ăn sữa mẹ, cô đều đau đến kêu oai oải, dù cho sau này đã cho ăn nhiều lần thành quen, cô vẫn không chịu nổi loại đau đớn đó.

Âm thanh trước ngực truyền đến không ngừng, Gia Ngộ phân tâm nghĩ, không biết số sữa cô chuẩn bị trước khi đi, có đủ cho Trứu Trứu ăn không.

“Nghĩ gì thế?”

Dư vị cao trào còn tồn tại, Gia Ngộ nhẹ nhàng vuốt tóc Mục Phách, chơi chưa đủ, cô lại sờ vành tai anh, “Nghĩ đến Trứu Trứu.”

Mục Phách dùng đầu lưỡi ấn nụ hồng đã sưng đỏ của cô, giọng nặng nề: “Sao em có thể nằm dưới thân anh mà nghĩ đến người đàn ông khác hả?”

Gia Ngộ cười dùng bắp chân cọ lên đùi anh, “Mục Phách, anh có biết Trứu Trứu cũng là con anh không hả?!”

“Vậy thì thế nào?”

Nói xong, Mục Phách lần tay xuống chơi đùa hoa huyệt lầy lội, chỗ đó vừa trải qua một lần cao trào, đã ẩm ướt không chịu nổi, chưa cọ được mấy lần mà gậy thịt đã được tưới xuân thủy đầm đìa.

Cứ như vậy đâm vào.

Chặt đến hết thuốc chữa, hoàn toàn chẳng có chút dấu vết đã từng sinh con.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện