Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 59


trước sau

Chương 59 Sữa (H)

Gậy thịt mạnh mẽ, gạt mở từng nếp thịt xoắn quyết rũ xếp chồng lên nhau trong vách hang, chất dịch màu trắng đục trượt ra cuốn vào, tiếng ọp ọp vang lên không dứt. Đầu ngón tay Gia Ngộ cắm sâu vào da thịt Mục Phách, không cẩn thận quẹt một đường, tạo thành vài lằn vết đỏ.

Mục Phách chôn đầu trước ngực cô, mờ môi ngậm chặt nụ hồng mút sữa không tha, cặp mông co rúm liên tục, vội vàng đâm vào, khiến dịch yêu dính lan tràn lên khu rừng rậm.

“A. . . Tiếp, nhanh nữa lên.”

Gia Ngộ cảm thấy dục vọng của mình bành trướng hơn trước khi sinh con nhiều lắm, cô thầm muốn Mục Phách dùng sức đâm vào cô, chà đạp cô, nhồi nhét thân xác cô vào hư không, tốt nhất là có thể dục tiên dục tử, như vậy cô mới có thể đạt được thỏa mãn.

“Cỡ này mà còn chưa nhanh nữa hả?” Mục Phách càng đâm càng nhanh, “Có phải còn chưa đủ không, hửm?”

“A a a. . . Đủ rồi, đủ rồi!”

Sung sướng ngập tràn khiến Gia Ngộ mất hồn mất vía, một tay cô ôm chặt đầu Mục Phách, một tay vuốt ve ngực trái bị lơ là. Sữa rất nhiều, lau thế nào cũng không sạch, cả người Gia Ngộ ướt đẫm, khiến cô khó chịu phát ra tiếng rên rỉ, “Đầu ngực, ngứa quá. . .”

Nghe thế, Mục Phách trực tiếp kéo tay cô ra, miệng thay thế ngậm lên trên. Bởi vì động tác này quá lớn, gậy thịt to lớn đang rong rủi trong mật huyệt theo đó mà đâm vào nơi sâu nhất. Nơi đó như cái miệng nhỏ không ngừng xoay tròn xoay tròn rồi xoắn lại, kích thích gậy thịt, mút vào gậy thịt, sướng đến nỗi cơ bắp Mục Phách gần như căng cứng.

Anh mất hồn rên lên một tiếng.

Gia Ngộ nghe được tiếng nước phun trào, cô nắm lỗ tai Mục Phách, “Đợi một chút.”

Mục Phách ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi cô làm sao vậy.

“Em muốn ở phía trên.”

“. . .Được.”

Đổi vị trí, Gia Ngộ ngồi trên người Mục Phách, vật gắn kết mật thiết nhất giữa hai người chính là gậy thịt to lớn đang vùi sâu vào cơ thể cô.

Mỗi lần Gia Ngộ khẽ nhấp nhô, đôi thỏ trắng cũng theo đó mà run rẩy nặng nề, cô không thể không dùng tay bóp chặt. Hình ảnh này rơi vào trong mắt Mục Phách, hai mắt anh gần như tóe lửa, anh ưỡn hông lên, cực nhanh cực chuẩn, phối hợp nhịp nhàng với cô, tình ái đã tiến đến đỉnh cao của cực lạc.

“A. . . Tới nữa rồi…. A…..”

Nghe thấy thế, Mục Phách bỗng nhiên đưa tay kéo eo Gia Ngộ lại, hai lồng ngực kề sát vào nhau, anh hung hăng hôn môi cô, eo đột ngột co rút.

Tinh tịch tràn ra thấm ướt bắp chân Gia Ngộ, cô thở dài một hơi, mềm nhũn rơi xuống.

Phóng thích hàng tồn đã lâu, Mục Phách thở hổn hển nhìn trần nhà, anh nghe được Gia Ngộ nói lí nhí gì đó, không nghe rõ, cho nên hỏi lại cô.

“Em nói. . . Em mệt quá.”

Cao trào hai lần, giống như mất nước, tránh khỏi vòng ôm nóng bỏng của Mục Phách, Gia Ngộ yếu ớt nằm ngã ra bên cạnh. Gậy thịt rút ra bên ngoài hơn phân nữa, vẫn còn lại một đoạn nhỏ, quy đầu đỉnh ngay lối vào, rỉ ra giọt tinh dịch cuối cùng.

“Ở trên sẽ mệt hơn một chút.” Mục Phách tiện tay lấy mấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường lau hạ thân cho mình và Gia Ngộ, lau được một nữa, anh bỏ cuộc.

Bởi vì bắn qua một lần, anh càng có tinh thần hơn.

Xoay mông Gia Ngộ lại, anh từ từ đâm vào từ phía sau, để dụ dỗ, anh dùng môi dán vào lưng cô

tỉ tê: “Thoải mái hay không?”

Mồ hôi Gia Ngộ chảy ròng ròng, tiếng nói phát ra mềm như tơ, “Ừm. . .”

“Chúng ta làm thêm lần nữa?”

Gia Ngộ vẫn gật đầu, “Ừm. . .”

Mục Phách cười cười kéo Gia Ngộ vào lòng, hai chân dùng sức, để nửa người cô nằm mộp trên giường, hai chân quỳ gối mông vểnh lên cao.

“Nắm chặt.”

Gia Ngộ cực kỳ nghe lời nắm chặt drap trải giường, gần như đứng không vững, cô nhỏ giọng rên rỉ: “Ừm. . . A. . .”

Tùy cơ mà đến, gậy thịt khôi phục mạnh mẽ như ban đầu.

Gia Ngộ cảm nhận được rõ ràng nụ hồng đau đớn tê dại khi ma sát với drap giường, trước trước sau sau, như có bút lông vẽ loạn, muốn chịu đựng, nhưng không thể khống chế nỗi mà phát ra tiếng ưm a.

Mục Phách ưỡn thẳng lưng, hai tay nắm chặt mông cô điên cuồng chạy nước rút, lông mi rũ xuống chứa giọt mồ hôi, rơi xuống ngay tức khắc. Hai tay đùa bỡn mông tròn đầy đặn, giống như chơi trò nặn đất sét dẻo, anh tấm tắc khen ngợi: “Sao lại xoắn nhanh thế chứ!”

Gia Ngộ rì rầm đáp lại: “Nhanh . . . Chẳng phải anh càng ưa thích à?”

“Đúng vậy nha, anh thích.”

Đâm vào rút ra tần suất trên trăm cái, gậy thịt chen lấn trong hành lang hẹp bỗng co rúm kịch liệt, Mục Phách biết mình lại sắp bắn, anh vội rút gậy thịt ra, chịu đựng đau đớn lật người Gia Ngộ lại, hai người mặt đối mặt, sau đó gậy thịt thô to lại đâm vào một lần nữa ——–

Đùi Gia Ngộ gấp trước ngực, hai chân gác lên vai Mục Phách, cô cắn gối đầu, hoa đạo mẫn cảm kẹp lấy anh!

Hai luồng dịch thể ấm nóng cùng phun song song, hai thân thể thỏa mãn ôm chầm lấy nhau, Mục Phách hôn lên khóe mắt đẫm nước của Gia Ngộ.

Anh nói: “Kỷ niệm một năm vui vẻ.”

*

Sau khi trở về từ núi Tú Bình, Gia Ngộ tiếp tục trải qua cuộc sống trêu ghẹo Trứu Trứu qua ngày.

Dường như gần đây khách sạn gặp chuyện gì đó hệ trọng lắm, nhiều lần khi đang ngủ, Gia Ngộ đều loáng thoáng nghe tiếng Mục Phách nói chuyện điện thoại ngoài ban công.

Đối với mấy chuyện này, cô dốt đặc cán mai, nhớ tới thẻ xâm rút được khi ở chùa, cô âm thầm bất an, cho nên gọi cho Văn Trọng một cuốc điện thoại.

Giống như cảm thấy con gái lớn không thể giữ, nghe xong Văn Trọng cười vài tiếng mới nói: “Thằng nhóc nhà họ Thẩm đang tranh giành miếng đất ở bờ tây với chúng ta.”

Thằng nhóc nhà họ Thẩm. . . Đó không phải Thẩm Hành à?

Ý thức được xưng hô của Văn Trọng có thay đổi, Gia Ngộ vội hỏi: “Thẩm Hành cố ý hả ba?”

“Con nói thử xem? Tuổi còn trẻ không lo tôi luyện bản thân đã muốn đi tranh đoạt.” Hình như Văn Trọng đang uống gì đó, giọng ông mát lạnh, “Chẳng qua ba nghĩ, con gái của ba rất biết tìm người để kết hôn đấy.”

Trong lòng Gia Ngộ rơi lộp bộp, “WTF. . . ý ba là gì?”

Văn Trọng vẫn nói câu nói kia: “Con cứ nói đi?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện