Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 71


trước sau

Chương 71 Chua xót

Chuyện Thẩm Hành bị đánh, đến tận mấy ngày sau Gia Ngộ mới biết từ miệng Viên Viện.

“Xương mũi bị đánh lệch đi, mặt mày sưng như đầu heo.”

Tim Gia Ngộ run lên, cô vội hỏi: “Có biết ai đánh không?”

Thẩm Hành không chịu nói.” Viên Viện có chút hả hê, “Khoảng thời gian trước, hạng mục phía bờ Tây chẳng phải do vị kia nhà cậu giành được sao? Nghe nói chú Thẩm sắp tức chết, đợi đến khi xương cốt Thẩm Hành lành lại, chú ấy sẽ đưa cậu ta xuất ngoại, chuyện này mới quyết định hôm qua.”

“Xương cốt đều gãy? Cậu ta bị thương nặng thế hả?”

Viên Viện càng nghĩ tới càng thấy vui, “Tớ chưa từng thấy qua Thẩm Hành thảm hại như vậy, ít nhất một tháng nữa mới xuống giường được, hình như còn bị mất hai cái răng cấm, cậu nói xem người đánh có thù oán sâu nặng gì với cậu ta nhỉ?”

Lo sợ bất an khiến tâm trạng trầm trọng hơn hẳn, Gia Ngộ lại hỏi: “Tại sao cậu ta không nói bị ai đánh?”

“Cái loại chết vì sĩ diện, cậu ta có bao nhiêu mặt không phải cậu không biết.”

Điều này cũng đúng.

Gia Ngộ tạm yên tâm, chẳng qua là sau khi về nhà nhìn thấy Mục Phách cô vẫn làm mặt lạnh, “Anh còn muốn giấu em tới khi nào?”

Mục Phách hơi giật mình, nhanh chóng đoán được chuyện gì, anh nắm tay thành đấm đặt lên môi ho nhẹ rồi đi qua nắm tay Gia Ngộ, có điều không nắm được, anh đành lên tiếng xin lỗi trước: “Là anh quá manh động.”

“Anh có nghĩ tới không, lỡ cha cậu ta biết thì sao? Sau này người thua thiệt chính là anh, Thẩm Hành là dòng độc đinh của Thẩm gia đó!” Gia Ngộ nổi giận, “Giả sử không phải Viên Viện nói cho em biết, có phải anh định sẽ gạt em tới cùng hay không hả?”

Mục Phách chỉ có thể trấn an cô, “Anh biết rõ, nhưng anh cũng biết anh ta sẽ không khai ra đâu.”

Thẩm Hành là người coi trọng mặt mũi cỡ nào, hạng mục không giành được không nói, còn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, anh ta làm gì dám công khai tìm Mục Phách gây chuyện, làm như vậy chẳng phải sẽ thừa nhận anh ta là bại tướng dưới tay Mục Phách cho thiên hạ biết hay sao?

Bởi thế, chắc chắn anh ta sẽ không nói ra.

“Vậy nếu như cậu ta bất chấp tất cả thì sao? Sao anh lại không nghĩ tới hậu quả?” Gia Ngộ đánh lên bả vai anh, “Mục Phách thối, cậu ta xúc động anh cũng xúc động theo cậu ta, tại sao bây giờ em mới phát hiện gan anh lớn vậy nhỉ?”

Mục Phách nhận lỗi từng cái một, anh không muốn lặp lại mấy lời khó nghe đó thêm lần nào nữa, càng không muốn Gia Ngộ nghe được những thứ bẩn thỉu đó, cho nên chỉ có thể ôm hết về mình, “Được được được, không có lần sau. Sau này mặc kệ là chuyện gì, anh đều sẽ báo cáo cho em biết trước, được không em?”

Gia Ngộ bực mình nhăn mặt, “May mà con người Thẩm Hành tranh cường háo thắng, bằng không mọi chuyện chưa kết thúc đâu.”

—— Đó là bởi vì anh ta không có mặt mũi thừa nhận.

Những lời này, Mục Phách kiềm chế lắm mới không thốt ra, anh kéo tay Gia Ngộ, “Em nhìn xem, anh chẳng sao cả.”

Gia Ngộ bình tĩnh nhìn anh vài giây, cô lúng túng hỏi: “Cậu ta có đánh

trúng anh chỗ nào không?”

“Không có, tay chỉ hơi đau một chút.”

“Em không tin,” Gia Ngộ trừng anh, “Mấy ngày nay đúng lúc kỳ kinh nguyệt của em tới, anh mượn cơ hội này tránh được, một lát nữa cởi ra hết cho em kiểm tra.”

Mặt mày Mục Phách cong cong, “Được.”

Gia Ngộ phì cười, cô đã chết chìm trong sự dịu dàng của Mục Phách rồi.

*

Kể từ khi biết Mục Phách phải đến nước Y, thời gian trôi nhanh vùn vụt, mới chớp mắt mà đã hết năm.

Trong khoảng thời gian này, không phải Gia Ngộ chưa từng làm công tác tư tưởng với Văn Trọng, nhưng lòng Văn Trọng rất sắt đá, nói cái gì cũng không chịu để cô theo Mục Phách đến nước Y.

“Con muốn bỏ mặc con trai hay sao? Dính với nhau làm cái gì? Muốn để Mục Phách thừa kế gia nghiệp nhà ta hay là muốn nó đổi địa điểm hầu hạ con? Con ngoan ngoãn ở nhà đợi cho ba.”

Gia Ngộ chán nản, vất vả lắm mới ở cùng nhau, thế mà phải xa cách hai năm, cô sợ bản thân mình sẽ không chịu nổi.

“. . . Ma ma.”

“Đây.” Gia Ngộ đáp lại theo phản xạ có điều kiện.

Trứu Trứu sáu tháng, đã biết nói tiếng đơn —–

Tuy rằng chỉ biết gọi “Ma ma.”

Nhìn thấy Trứu Trứu, lòng Gia Ngộ dễ chịu hơn một chút. Thời tiết hôm nay khô ráo, cô cho Trứu Trứu mặc quần áo thoải mái trắng tinh, lúc bế thằng bé béo ục ịch xuống lầu, nhìn từ xa giống như ôm quả cầu tuyết.

Mục Phách vừa mang pháo hoa vào sân, anh vỗ vỗ tay nhìn hai mẹ con cách đó không xa rồi hô to: “Hai mẹ con ở đó chờ anh, anh qua ngay đây!”

“Biết rồi.” Nói xong, Gia Ngộ sửa sang lại mũ cho Trứu Trứu.

Lễ mừng năm mới năm nay, cả nhà ba người bọn họ và Văn Trọng đến biệt thự nhỏ ở nông thôn đón tết, mục đích chính là đốt pháo hoa, tạo bầu không khí.

Mục Phách xoay người châm ngòi nổ, quả thứ nhất phóng lên, anh chạy về phía Gia Ngộ và Trứu Trứu, vừa chạy đến cạnh hai người, đợt pháo hoa đầu tiên đúng lúc chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Trứu Trứu mang chụp tai, đôi mắt đen láy như bồ đào, pháo hoa nở rộ, cu cậu giơ tay bắt, miệng cười không khép được, giống như vừa cười vừa nói chuyện, cực kỳ đáng yêu.

Mục Phách ôm trọn eo Gia Ngộ, nhiệt độ thân thể không ngừng truyền tới, thậm chí Gia Ngộ có thể cảm nhận được nụ hôn rất khẽ anh đặt lên đỉnh đầu mình.

Cô vẫn ngắm pháo hoa hết sức chăm chú, đùng đùng rực rỡ, rơi vào mắt cô lại biến thành sóng nước lung linh, lúc sáng lúc tối, giờ phút này pháo hoa giống như trái dưa hấu bị ném lên không trung, nổ tung, tia sáng rơi xuống đều trong veo.

Gia Ngộ không ổn chút nào.

Loại chua xót này lan tỏa nhanh như mầm mọc sau mưa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện