Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 70


trước sau

Chương 70 Vị sữa

Nhất thời Mục Phách chỉ biết ôm Gia Ngộ, giúp cô lau nước mắt, chẳng biết nói thế nào cho phải.

Gia Ngộ bất mãn, “Sao anh không lên tiếng?”

Anh thẳng thắn: “Anh đang nghĩ xem nói thế nào mới khiến em không khổ sở.”

“Vậy anh nghĩ ra cách nào chưa?” Gia Ngộ đẩy mặt anh ra, tự mình lau nước mắt, “Chỉ cần nghĩ đến bản thân mình phòng đơn gối chiếc suốt hai năm, em đã không chịu nổi, cô nhi quả phụ, thê lương biết bao nhiêu. . .”

Mục Phách giành lấy chiếc khăn trong tay cô, “Nói bậy gì đó? Đâu phải không thể gặp mặt.”

“Nhưng mà ba không cho em đi theo anh. Ông ấy cố ý đấy, ông già xấu xa, thù dai như vậy!” Dù cho ngay từ đầu hôn nhân giữa cô và Mục Phách chẳng qua chỉ là giao dịch, song cuối cùng đã tu thành chính quả rồi đấy thôi? Trả thù mạnh tay thế mà nói là không so đo, Gia Ngộ giận đến nghiến răng, còn âm thầm mắng thêm vài tiếng, Văn Trọng là ông già xấu tính!

Mục Phách dỗ dành cô, “Anh có thể thường xuyên bay về mà.”

Gia Ngộ tỏ vẻ suy sụp, “Như vậy ba em càng nắm được điểm yếu của anh.”

“Anh là cha ruột Trứu Trứu, chắc ba sẽ không để Trứu Trứu thiếu tình thương của cha đâu?”

“Giả sử không phải Trứu Trứu được sinh ra kịp lúc, nói không chừng ông ấy còn nghĩ ra biện pháp kinh dị gì nữa để làm khó dễ anh.” Gia Ngộ rất hiểu ba già nhà mình, “Được rồi, cùng lắm thì anh ít về một chút, em qua thăm anh nhiều một chút, chẳng lẽ ông ấy còn muốn giam cả em hay sao?”

Đây có thể coi là thương lượng thành công.

Mục Phách bưng lấy mặt Gia Ngộ, hốc mắt cô vẫn còn đỏ, “Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn chưa?”

“. . . Tốt hơn một chút rồi.”

“Vậy thì xin hỏi anh có thể hân hạnh được mời bà Mục ăn với anh bữa cơm hay không? Dạ dày chồng em lúc này đã trống rỗng rồi.”

Gia Ngộ nằm ngửa ra giường, lên giọng sai khiến, “Mang thức ăn tới đây.”

“Được.”

Mục Phách để thân thể trần trụi bước xuống giường, anh nghe được cô gái phía sau nhỏ giọng lầu bầu, “Mặc quần vào.”

Cởi truồng lông nhông, sáng mù mắt người ta.

Mục Phách cười to trả lời đã biết.

Đúng lúc dưới chân có quần dài, anh tiện tay mặc vào rồi bưng thức ăn lại giường, tốt tính phục vụ: “Bà Mục muốn ăn món nào trước?”

Hai món mặn một món canh, kèm theo một đĩa sủi cảo, thời gian qua lâu nên trông có vẻ hơi khô.

Cả người Gia Ngộ vùi trong chăn, há mồm đòi ăn, “Sủi cảo.”

Một miếng sủi cảo chui tọt vào bụng, lạnh ngắt, có điều đói quá rồi, cô có cảm giác ăn rất ngon, “Thêm một miếng nữa.”

Mục Phách đút cô ăn nửa đĩa, lúc này Gia Ngộ mới no lửng bụng. Cô sờ bụng, ra lệnh đặc xá, “Được rồi, anh ăn nhanh đi, đừng đút cho em nữa.”

“Không giận anh nữa?”

Gia Ngộ vùi mặt vào chăn, giọng nói buồn buồn, “Hết giận lâu rồi.”

Sang năm Mục Phách phải đi, thời gian ngắn như vậy, cô không thèm lãng phí thời gian để tức giận đâu.

*

Rạng sáng hai giờ, khu quán bar Kỳ Dương vẫn huyên náo như cũ.

Tiếng náo nhiệt kéo dài cả con đường, song lại có người đứng ở chỗ tối yên tĩnh, rít thuốc từ điếu này sang điếu khác, cũng không thể đợi đến khi có tin tức báo về.

“CMN, toàn là một lũ ăn hại!”

Người đàn ông đạp lật thùng rác dưới chân, nghe có tiếng bước chân, người nọ quay đầu lại, không khỏi thụt lùi hai bước.

“Sao thế, ngoài ý muốn?”

Mục Phách đi rất chậm, lúc dừng lại anh mới nới lỏng khăn quàng cổ, “Là anh hẹn tôi ra đây mà, dù sao tôi cũng phải đến gặp người đoan chính như anh chứ.”

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống rồi lấy điện thoại ra, “Mày biết rồi?”

“Biết cái gì? Biết chuyện lá thư hay là chuyện anh sai đám côn đồ phá tôi?”

. . .

Hai tiếng đồng hồ trước, Mục Phách nhận được tin nhắn, nội dung chỉ có một địa điểm, không có tên người gửi.

Mục Phách biết là Thẩm Hành.

Lúc đó Gia Ngộ trở mình, anh đắp kín chăn lại

cho cô sau đó mới nhẹ chân rời khỏi phòng.

Đứng ngoài ban công hóng gió vài phút, anh mới nhắn trả lời được.

Mục Phách tự biết rõ, đối với loại tự đại điên cuồng nhu Thẩm Hành, phương pháp đả kích tốt nhất chính là đánh bại anh ta, không thèm chấp anh ta. Có lẽ mất đi mảnh đất bờ Tây không ảnh hưởng gì đến nhà họ Thẩm, nhưng đối với Thẩm Hành mà nói, đây là vấn đề thể diện, anh ta không thể nào nuốt trôi được.

Hẹn gặp vào thời gian này. . . Mục Phách khó tránh khỏi có tính toán riêng cho mình.

Mà Thẩm Hành quả thật không khiến anh thất vọng.

“Thẩm tổng rất để mắt đến tôi, mười mấy người chờ ở chỗ đó, nếu tôi không dẫn người theo, có phải sẽ không còn cơ hội gặp Thẩm tổng nữa hay không?”

Thẩm Hành im lặng một lát rồi bỗng ồ lên, “Mùi vị làm tiểu bạch kiểm có phải rất tốt không?”

Mục Phách cười, “Thẩm tổng hẹn tôi ra đây là để nói mấy chuyện này?”

Không cần Thẩm Hành trả lời, anh nói thêm: “Có lẽ Thẩm tổng còn muốn nói nhiều thứ vớ vẩn nữa, nhưng tôi không có thời gian nghe đâu. Lần này tôi đến là muốn kết thúc tất cả những chuyện xảy ra gần đây. Có lẽ Thẩm tổng thấy tiếc khi thấy tôi không bị gãy tay hay gãy chân, nhưng sự thật chính là như vậy, người động não mới có thể thắng.”

Thẩm Hành xiết chặt nắm đấm, ra tay cũng không được, không ra tay cũng không được. Mục Phách dùng lời nói để khiêu khích, nếu anh ta ra tay tức là thừa nhận mình đã thua, còn nếu không ra tay, anh ta không nuốt trôi cơn giận này.

Mục Phách làm ra vẻ không nhìn thấy cơn phẫn nộ của Thẩm Hành, giọng điệu chẳng hề quan tâm, “Gia Ngộ không hi vọng tôi làm việc theo cảm tính, mà tôi cũng đã đồng ý với cô ấy tuyết đối không xúc động. Cho nên lúc này tôi chỉ có thể hòa nhã nói với Thẩm tổng, chuyện đã qua thì cho qua, song nếu Thẩm tổng cứ cố chấp giẫm lên vết xe đổ, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Mấy chữ cuối cùng Mục Phách gần như nghiến răng nghiến lợi nói, ý uy hiếp hết sức rõ ràng. Thẩm Hành khinh thường ra mặt, anh ta gỡ kính mắt xuống, “Mày muốn không khách sáo thế nào với tao?”

Mục Phách không trả lời, anh chỉ nói: “Được rồi, tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi. Tôi cần phải về, không thể để vợ tôi chờ đợi quá lâu.”

Anh cười cười sờ ống tay áo, ánh sáng khó lường lóe lên nơi đáy mắt, “Hẹn gặp lại, Thẩm Hành.”

“Mục Phách!”

Mục Phách dừng chân.

Thẩm Hành cố ý cười suồng sã hai tiếng, đáy mắt không biết nhiễm tối tăm từ đâu.

Giọng anh ta hết sức chậm rãi: “Ngày đó tao ngửi được vị sữa trên người Gia Ngộ. . . Không thể không nói, đúng là quá thơm nha.”

Thậm chí, còn cố ý kéo dài âm cuối.

Động tác bụng ngón tay chạm vào cúc tay áo đột nhiên xiết chặt, môi Mục Phách mím thành một đường thẳng. Anh từ tốn cởi bỏ cúc tay áo rồi xoay xoay cổ, hơi hất cằm lên có thể nhìn thấy ánh trăng treo trên bầu trời giống như cánh thuyền buồm.

Anh hỏi: “Thẩm Hành, sao anh cứ phải ép tôi vậy nhỉ?”

Lần này trở về, nói không chừng Gia Ngộ sẽ giận anh mất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện