Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 73


trước sau

Chương 73 Cao trào

“Đừng kẹp chặt quá.” Mục Phách nói.

Có điều đây không phải việc Gia Ngộ muốn khống chế mà khống chế được.

Gậy thịt chọc vào sâu, dù sao cô vẫn không tự chủ được mà muốn nhanh chóng thu hẹp đường hành lang, hận không thể bao bọc gậy thịt kín kẽ không khe hở mới thôi.

Nụ hồng ướt đẫm, va chạm nhiều rất đau, Gia Ngộ run run rẩy rẩy nắm chặt một bên nhẹ nhàng xoa bóp, cô ngã về phía sau nhõng nhẽo: “Đau lắm, anh sờ sờ đi.”

“Đau chỗ nào?”

“Chỗ này.” Vừa nói xong, Gia Ngộ mẫn cảm hít một hơi khí lạnh.

Quy đầu đánh vào nơi sâu nhất, phần bũng dưới nhô lên một ngọn núi nhỏ, chỉ cần dùng thêm chút xíu sức nữa, gần như sẽ phá thủng bụng cô.

Mục Phách chơi xấu, mạnh mẽ tấn công mật huyệt cô, thế nhưng lại nhẹ nhàng hôn lên bờ vai cô, anh cố ý hỏi: “Chỗ này là chỗ nào?”

“. . . Ngực. . . A!”

“Ồ. . . Ngực . . . à!”

Mục Phách ý vị thâm trường lặp lại, bỗng nhiên anh trở tay một cái, nụ hồng phản ứng mãnh liệt, sữa phun ra như tia nước, trong đêm vắng không người vang lên tiếng động nho nhỏ, vừa mờ ám, vừa khổ thẹn.

Gia Ngộ xấu hổ không chịu nổi, cô lập tức rơi nước mắt.

“Khóc cái gì?” Xoa bóp đôi tiểu bạch thỏ giống như bóp mì vắt, Mục Phách thè lưỡi liếm sau vành tai Gia Ngộ, “Chẳng phải em kêu anh bóp hay sao?”

Anh giơ tay lên trước mặt Gia Ngộ, “Em xem, tất cả đều là sữa.”

Chất lỏng trắng đục dinh dính, chậm chạp xuyên qua kẽ hở ngón tay, tí tách, rơi lên bệ cửa sổ.

“Đừng. . . Đừng nói nữa. . .”

“Sợ gì chứ?”

Mục Phách cười, va chạm càng thêm mãnh liệt, ra nhanh vào nhanh, giống như muốn chẻ Gia Ngộ thành hai nửa. Anh vô thức nảy ra ý xấu, đầu lông mày nhướng lên, bàn tay vô thức chìa ra đẩy nhẹ cửa sổ một cái, gió mát luồn qua khe cửa, tiếng rên rỉ của Gia Ngộ tràn ra. . .

“Rầm!”

Một tiếng vang cực lớn, Gia Ngộ hết hồn đóng cửa sổ lại, “Sẽ bị nghe được. . .”

“Em nói xem ai sẽ nghe được?”

Là cây, là gió, là chim hay là đường xá?

Nếu như là chúng nó, vậy nhất định chúng nó sẽ rất thích nghe.

Một giây này, Gia Ngộ vô cùng yếu ớt, cô thả lỏng cảnh giác, vách hang mềm mại, Mục Phách bèn nhân cơ hội dùng lực cắm vào, khiến mật huyệt lầy lội bị đâm bủn rủn.

Trong khoảng khắc khi cao trào lũ lượt kéo đến, Gia Ngộ chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa mờ mờ ảo ảo, cô lớn tiếng thét to sau đó nặng nề ngã vào lòng Mục Phách.

Cô liên tục thở gấp, giống như hoa tường vi sau mưa ở trấn Nam Thủy ngày xưa.

Gậy thịt chưa bắn vẫn cứng như thép, quy đầu mượt mà

vọt sâu vào hoa tâm rồi mới bắn ra, cực kỳ bất an.

Đôi con ngươi Mục Phách thâm trầm, “Gia Ngộ, em sẽ vượt tường sao?”

Bị làm đến mơ màng, cao trào đã lui, Gia Ngộ cho là mình nghe lầm, tự dưng sao vấn đề lại vòng về điểm xuất phát rồi.

Cô vừa muốn trả lời, sau lưng lại va chạm mãnh mẽ, “Có vượt không?”

“Ha. . .”

Hoàn toàn không kịp trả lời, gậy thịt đã rút ra chống ở miệng huyệt, Mục Phách xoay người Gia Ngộ lại rồi ôm lấy cô, giống như ôm một đứa trẻ, anh không cho cô lên tiếng, “Ôm cổ anh.”

Gia Ngộ nghe lời ôm anh.

Da hai người đều rất trắng, nhưng rốt cuộc phụ nữ vẫn nhỉnh hơn đàn ông một chút.

Sai sắc cực nhỏ lộ ra dưới ánh trăng, Gia Ngộ treo trên người Mục Phách, hai chân nhỏ dập dờn trên bờ mông đàn ông căng đầy, lý trí cô từ từ tan rã trước đòn tấn công mãnh liệt của anh, chỉ có thể nghe được Mục Phách không ngừng hỏi có hay không có hay không bên tai cô, thế nhưng cô lại không cách nào thốt ra được hai chữ đơn giản để trả lời anh.

“A. . . Muốn!”

Muốn sướng đến chết!

Cả người mềm nhũn, tựa như nằm trên bông mềm, gậy thịt thô cứng tùy tiện. . . Đâm vào rút ra, liên tục mạch lạc, giống như đánh vào bông.

Mục Phách hỏi cô có vượt tường hay không.

Giọng cô tan thành từng mảnh nhỏ, “Không. . . Sẽ không.”

Dường như Mục Phách đã hoàn toàn yên tâm, anh bóp mạnh eo Gia Ngộ, cắn chặt răng bắt đầu chạy nước rút, vách thịt bị va chạm phát ra động tĩnh, bạch bạch bạch bạch ——

Túi ngọc nặng trĩu bắn ra tinh dịch.

Mục Phách thở nặng nề, “Anh cũng sẽ không.”

Lúc này, dưới lầu bỗng vang lên tiếng pháo nổ, Gia Ngộ vốn mệt đến nổi yểu xìu bỗng bị dọa hết hồn, “Gì, gì thế?”

“Qua 0 giờ rồi.” Mục Phách hơi dừng lại, “Ba đang đốt pháo dưới lầu.”

Hạ thân Gia Ngộ trượt xuống, cô tặc lưỡi, “Vậy. . . Vừa rồi không phải ông ấy mới đi ngang qua phòng chúng ta sao?”

Mục Phách im lặng.

Gia Ngộ cũng im lặng.

Lần này, không phải Bồ Tát báo mộng cho Văn Trọng nữa chứ?

Hai người đối mặt thật lâu, sau đó đồng thời cười phốc ra tiếng.

“Năm mới vui vẻ.”

Về sau mỗi một năm, hi vọng chúng ta đều có thể như hôm nay, cùng nhau vượt qua.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện