Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 74


trước sau

Chương 74 Kết thúc

Trứu Trứu là một đứa trẻ lanh lợi. Lúc nào Văn Trọng cũng nói như vậy.

Thằng bé chưa đến hai tuổi nhưng đã biết nhìn mặt nói chuyện. Gia Ngộ giả vờ khóc lóc, thằng bé sẽ giơ tay giúp cô lau nước mắt; Gia Ngộ không ăn kiêng thằng bé sẽ giả vờ gào khóc om xòm, sau đó mở to đôi mắt vô tội khiến người ta yêu thương; Gia Ngộ nói không để ý tới thằng bé nữa, thằng bé sẽ giả thành heo chạy loanh quanh dỗ cô vui, chọc cô cười; Nếu tâm trạng Gia Ngộ không tốt, thằng bé sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh với cô, không ồn ào, không làm khó.

Phần lớn thời gian, thằng bé là áo bông tri kỷ của Gia Ngộ.

Thế nhưng cũng có đôi lúc, Gia Ngộ bị khuôn mặt vô tội, cái miệng lợi hại kia làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Thỉnh thoảng lời nói có gai, đa số đều cạnh khóe Gia Ngộ, giống như hiện tại.

“Mục Phách, em nhớ anh lắm.” Cách màn hình điện thoại di động, Gia Ngộ mếu máo giả bộ đáng thương nói với Mục Phách bên kia, “Em sơ ý ăn mất hai cái bánh quy rồi, như vậy anh có thể về sớm hai ngày không?”

Nếu về sớm hai ngày, đúng lúc có thể cùng nhau đón giao thừa.

Không đợi Mục Phách trả lời, Trứu Trứu ngồi chơi xe lửa bên cạnh đột nhiên xen miệng vào: “Mẹ, hôm qua mẹ mới gặp ba xong.”

Gia Ngộ: “. . .”

Được rồi, đúng là cô vừa bay sang nước Y quấn lấy Mục Phách hai ngày, hôm qua mới trở về.

Cô nói lời thấm thía: “Trứu Trứu, đã qua một ngày, mẹ nhớ ba của con cũng là chuyện bình thường thôi.”

Giọng Trứu Trứu trong trẻo thanh thúy như gốm sứ: “Mẹ, lần này đi thăm ba, mẹ không dẫn Trứu Trứu theo, vậy mẹ có nhớ Trứu Trứu không?”

Gia Ngộ trợn tròn hai mắt: “. . . Đương nhiên!”

“Trên tivi nói, phản ứng chậm nửa nhịp, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chính là nói dối.” Mặt Trứu Trứu chẳng chút thay đổi nói tiếp: “Hơn nữa mẹ à, lúc mẹ chột dạ sẽ sờ lỗ tai.”

Gia Ngộ lập tức thả tay xuống, bụng ngón tay còn lưu lại hơi ấm của lỗ tai, cô cúi đầu nhận sai: “Để mẹ giải thích cho con nghe, được không?”

“Ồ, thì ra mẹ thật sự không nhớ Trứu Trứu?”

Gia Ngộ: “. . .”

Trứu Trứu nhét xe lửa vào hộp rồi ôm lên, “Con đi tìm ông ngoại đây.”

“Trứu Trứu!”

Đáp lại lời Gia Ngộ là bóng lưng cô đơn lùn tịt.

Tín hiệu phía bên Mục Phách không tốt lắm, cho nên anh nghe không trọn vẹn câu chuyện, chỉ nghe được câu nói sau cùng của Trứu Trứu, anh hỏi: “Sao Trứu Trứu đi vậy?”

Gia Ngộ ngoài cười nhưng trong không cười: “Con của anh bắt nạt em, ngày nào cũng bày trò hố em.”

“Bởi vì nó ăn dấm chua của ba nó.”

Gia Ngộ không phục: “Em ăn dấm chua của nó thì có. Sát vách có một gia đình mới chuyển tới, có một bé gái khoảng ba bốn tuổi, đặc biệt xinh xắn. Ngày nào nó cũng hỏi em khi nào thì chị gái nhỏ sẽ sang nhà mình chơi, nực cười, nhà mình không phải khủng long thì chính là xe lửa, chị gái nhỏ nào sẽ thích mấy thứ đó!”

Biểu cảm khi nói chuyện của cô đặc biệt sinh động, Mục Phách vừa xem vừa cười, anh đề nghị: “Em có thể mua búp bê cho nó.”

“Con của anh, anh còn không hiểu sao? Trước kia em mua nhiều váy áo công chúa dành cho con gái về nhà, nó nhìn thấy một lần là ầm ĩ một lần, cất vào tủ khóa kỹ lại mới vừa lòng yên tĩnh. Nếu mua búp bê cho nó, chắc chắn nó

sẽ ầm ĩ với em, không biết bao giờ mới dứt.”

Trứu Trứu rất ưa nhìn, không phải cha mẹ tự khen, mà là tất cả cô dì chú bác họ hàng gần xa đều nói như vậy, chính thức chứng nhận là đẹp trai.

Lúc thằng bé một tuổi rưỡi, Gia Ngộ tâm huyết dâng trào, váy công chúa cho bé gái cô mua chất đầy mấy cái vali, định là mua về phối đủ kiểu cho Trứu Trứu mặc thử, thử xong còn không quên chụp ảnh lưu niệm.

Con cái càng ngày càng lớn, Trứu Trứu ăn nói càng lưu loát hơn, còn nhỏ mà như ông cụ non, còn có chính kiến của mình, ngày nào cũng nhấn mạnh mình là nam tử hán, lẽ thẳng khí hùng từ chối mặc váy công chúa, thuyết phục thế nào cũng không thay đổi.

Thời gian đó, Gia Ngộ cực kỳ uể oải, cứ như vậy, cô mất đi một niềm vui thí lớn lao.

“Nhưng bây giờ có lẽ nó sẽ chịu hi sinh vì chị gái nhỏ đấy.” Mục Phách nói.

Vẻ mặt Gia Ngộ như phát hiện ra chân trời mới: “Lỡ như thằng bé vẫn không chịu, vậy thì nó sẽ buông tha cho chị gái nhỏ nhỉ!”

Mục Phách cười to, “Chắc thế.”

Cười với anh đủ rồi, đột nhiên Gia Ngộ hào hứng nói: “Vậy nên anh có thể về sớm hai ngày chứ?”

“Anh sẽ cố gắng, được không?”

Mạnh mẽ giữ vững tinh thần, Gia Ngộ chống cằm nhắc nhở anh: “Chỉ còn bảy cái bánh quy.”

Thật ra hẳn là phải còn chín cái bánh quy đấy, song Mục Phách vẫn chiều theo lời cô nói lời hứa hẹn.

“Được, qua bảy ngày nữa, anh sẽ trở về.”

. . .

Một tuần sau.

Còn một hôm nữa là đến giao thừa, đường xá cực kỳ đông đúc.

Gia Ngộ cảm thấy may mắn khi rời khỏi nhà sớm, cô xoa đầu Trứu Trứu: “Lát nữa đến sân bay đón ba ba, Trứu Trứu có nhớ phải nói thế nào không?”

“Hoanh nghênh ba ba trở về.”

Còn gì nữa?”

Trứu Trứu không nói tiếp, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, “Mẹ, sau này con không thể bay lên trời đi thăm ba ba sao?”

“Đương nhiên, ba ba con trở về rồi, chúng ta không cần lãng phí thời gian bay lên trời.”

Trong hai năm qua, số lần Mục Phách về rất ít, đa phần là Gia Ngộ dẫn Trứu Trứu bay qua thăm anh. Đi nhiều lần, mỗi lần đều đi tìm Mục Phách, Trứu Trứu vô cùng phấn khởi, bởi vì thằng bé thích ngồi máy bay.

Trứu Trứu lắc lắc gương mặt béo núc ních, “Nhưng mà con muốn bay.”

“Mẹ và ba sẽ dẫn con đi du lịch, vậy là con có thể bay rồi.”

“Ba ba bận rộn lắm.” Trứu Trứu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Mẹ à, mẹ phải thông cảm cho sự vất vả của ba ba.”

“. . .” Gia Ngộ hít sâu một hơi, kiềm chế, quyết định vòng về đề tài ban đầu, “Một lát gặp ba ba con phải nói gì, lập lại lần nữa cho mẹ nghe nào.”

Trứu Trứu rầu rĩ: “Hoang nghênh ba ba . . .”

“Nâng cao tinh thần chút!”

Trứu Trứu lập tức thẳng sống lưng, từng chữ vang dội mạnh mẽ.

“Hoan nghênh ba ba trở về!”

“Trứu Trứu và mẹ chúc ba ba năm mới vui vẻ!”

————-

[Hoàn chính văn]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện