Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 9


trước sau

Thẩm Hành tới còn sớm hơn thời gian đã hẹn trước, đồ ăn bên ngoài chưa giao tới, cơm trong nhà chưa nấu xong, món ăn cũng chỉ xào xong một món.

Gia Ngộ đi mở cửa, Mục Phách không ra khỏi phòng bếp.

“Cậu làm gì tới sớm quá vậy?” Tới trước thời gian hẹn tận bốn mươi phút.

Lần về nước vào năm trước, Thẩm Hành có đến căn hộ của Mục Phách một lần. Lúc đó đúng lúc dì giúp việc xin nghỉ phép, vừa vào nhà. . . Quả thật không dám giấu giếm, anh ta cho là mình bước vào ổ chó. Túi giấy mua sắm chồng chất khắp nơi, giày nằm la liệt từ cửa chính đến cửa phòng ngủ, đông một chiếc, tây một chiếc, có lẽ tìm một ngày cũng không tìm được một đôi nguyên vẹn.

Gia Ngộ là một người phụ nữ lười yêu sạch sẽ nhưng không hề thích dọn dẹp.

Mà bây giờ người phụ nữ cực kỳ lười này, hiển nhiên lại gả cho một người đàn ông đặc biệt siêng năng.

Thẩm Hành đánh giá căn hộ sạch sẽ thậm chí là gần như không nhiễm một hạt bụi trước mặt, sắc mặt hơi trầm, anh ta đáp: “Đói bụng nên tới sớm.”

Gia Ngộ dùng ánh mắt quỷ dị liếc anh ta, sau đó cô hất cầm chỉ chỉ ghế sopha, “Ngồi đi, đồ ăn chưa làm xong.”

Thẩm Hành chế nhạo: “Không phải trước tiên nên gọi người đang ở trong bếp ra chào tớ một tiếng à?”

“Chiêu đãi cậu vậy đã hết lòng lắm rồi, còn muốn ông xã tớ  ra xã giao với cậu, nằm mơ!”

Thẩm Hành: “. . .” Thật lòng anh ta không hề thích hai chữ “Ông xã” phát ra từ miệng của Gia Ngộ chút nào.

Sau khi mạnh miệng theo quán tính, Gia Ngộ mất tự nhiên sờ tóc, “Mục Phách vẫn đang bận rộn trong bếp, anh ấy ra ngay thôi. Tóm lại, cậu ngồi đó trước đi.” Nói xong, cô chạy ngay vào phòng bếp.

Hoàn toàn không để ý đến gương mặt đen như than của Thẩm Hành.

“Mục Phách, cậu ta tới rồi.”

Mục Phách không quay đầu lại, “Ừm.”

Gia Ngộ thu lại lời nói sắc bén tuôn ra khi đối mặt với Thẩm Hành ban nãy, cô tiến lên một bước cẩn thận hỏi: “Anh vẫn còn giận hả?”

Mục Phách hơi dừng động tác, nhưng anh vẫn không quay lại nhìn cô, “Anh không có giận.”

Tuy rằng không biết tại sao anh tức giận, nhưng nếu anh đã nói mình không có giận, vậy thì cô sẽ tin anh không giận là được rồi. Gia Ngộ kéo tay áo Mục Phách nhắc nhở: “Mục Phách, Thẩm Hành nói chuyện hơi trực tiếp một tý, có điều cậu ấy không có ác ý đâu. Cho nên mặc kệ lát nữa cậu ấy có nói gì, anh cứ nghe tai phải ra tai trái là được, tuyệt đối đừng để trong lòng.”

Kỳ thật Mục Phách biết rõ ý nghĩa của Thẩm Hành đối với Gia Ngộ. Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, không giấu giếm nhau bất cứ điều gì, hiểu rõ sở thích và thói quen của đối phương, gần như chỉ một cái liếc mắt là biết rõ đối phương muốn làm cái gì. . . Nhưng mà rốt cuộc Thẩm Hành vẫn là đàn ông.

Anh không ngăn được cảm giác chua loét trong lòng.

Mục Phách hít sâu một hơi, lúc nhìn về phía Gia Ngộ sắc mặt đã như thường, “Anh biết rồi, em ra ngoài tiếp khách đi, nơi này để mình anh làm là được rồi.”

Thấy anh hình như đã không còn việc gì, Gia Ngộ thả lỏng, cô không để bụng xua tay, “Chẳng có chuyện gì đâu, để cậu ta đợi một mình đi, em ở

đây làm trợ thủ cho anh.” Cô nháy mắt mấy cái, “Nhân tiện học tập một chút.”

Vành tai Mục Phách đỏ lên.

Tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hẳn.

Song bầu không khí hoà hợp lại không duy trì được lâu.

“Văn Gia Ngộ, tớ muốn ăn trái cây!”

Trong phòng khách truyền đến tiếng sai vặt chói tai của đại thiếu gia, Gia Ngộ nắm chặt nắm đấm, cô định hét lại đáp trả thì Mục Phách đưa dĩa trái cây đã gọt cắt xong tới, “Mang ra ngoài đi.”

Gia Ngộ không cảm thấy mình quả thực là . . . Quá thô bạo.

Vì chứng minh cho Mục Phách thấy mình rất có thành ý trở thành một người phụ nữ dịu dàng hiền thục, Gia Ngộ dùng tăm ghim một miếng dưa Hami đưa đến bên khoé môi Mục Phác, “A——”

Mục Phách vô thức ăn một miếng, cả người hơi ngây ngẩn.

Gia Ngộ hài lòng gật đầu, “Em mang ra nha.”

Mục Phách hậu tri hậu giác bắt đầu nhai nuốt, vị dưa Hami trong veo lan tràn khắp khoang miệng, anh sờ sờ bờ môi, bỗng nhiên rất muốn hôn Gia Ngộ.

Có điều bọn họ chưa từng hôn môi ngoài thời điểm ân ái.

Nghĩ tới đây, miệng Mục Phách bỗng không cảm nhận được vị ngọt ngào nữa.

. . .

Sau khi món đồ ăn cuối cùng được bày lên bàn, Mục Phách nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại.

Anh nghĩ chắc đồ ăn gọi bên ngoài đã giao tới.

“Tôi không thích ăn măng tây!”

Giọng đàn ông vang lên hết sức đột ngột, song động tác tắt bếp gas của Mục Phách vẫn liên tục, “Kịch” một tiếng, không còn bất cứ âm thanh gì, bầu không khí yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Mặt anh không đổi sắc, “Gia Ngộ thích ăn, tôi cũng thích.”

Câu nói lọt vào tai Thẩm Hành cứ như là một câu chuyện cười, anh ta lập tức đáp lại một câu thể hiện sự thân thiết với Gia Ngộ: “Có gì mà cô ấy không thích? Ai cho cô ấy ăn thì cô ấy ăn thôi.”

Lúc này Mục Phách mới quay đầu lại.

Cuối cùng hai người đàn ông cũng có cơ hội đối mặt giao chiến lần đầu tiên.

“Gia Ngộ đâu?”

Thẩm Hành không để lại dấu vết âm thầm so sách sự khác nhau giữa Mục Phách trong đời thực và trên ảnh chụp, hình như người thật càng đẹp hơn —- Chẳng qua là khác ở chỗ từ rất xấu thành xấu mà thôi.

“Người giao thức ăn bị kẹt dưới cổng tiểu khu, cô ấy xuống lấy rồi.”

Mục Phách ồ lên một tiếng, sau đó anh xoay người tiếp tục dọn đồ ăn lên bàn, không nói thêm gì nữa.”

“Cậu rất ghét tôi?”

Không đợi Mục Phách trả lời, Thẩm Hành nói thêm: “Tôi cũng rất ghét cậu.”

Đáy mắt Mục Phách không hề gợn sóng.

“Tuy nhiên cậu có tư cách gì mà ghét tôi? Cùng lắm cậu chỉ là người Gia Ngộ tìm về để vượt qua kiểm tra mà thôi.”

Rốt cuộc Mục Phách đã có phản ứng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện