Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 8


trước sau

Đã nói là ăn xong thì sẽ ra ngoài mua thức ăn dự trữ, song nửa chừng Gia Ngộ lại thay đổi, cô khăng khang bám lấy Mục Phách đòi tắm uyên ương. Lề mà lề mề, đã hơn chín giờ tối.

Mười giờ rưỡi siêu thị đóng cửa, thời gian vẫn còn kịp, tuy nhiên thực phẩm không còn tươi mới. Mục Phách chọn chọn lựa lựa hơn nửa giờ mới chọn được một số hoa quả thoạt nhìn không tệ lắm.

Gia Ngộ hỏi anh: “Đủ chưa anh?”

Mục Phách: “Đủ để ăn trong ngày mai thôi.” Còn thịt thì đợi ngày mai sau khi tan làm anh mua sau.

Gia Ngộ nhìn quần thâm dưới mí mắt anh, cô do dự cắn ngón tay, “Đi làm mệt lắm phải không?”

“Mới vừa nhậm chức, khó tránh khỏi nhiều việc phải làm.” Mục Phách không suy nghĩ nhiều, “Nhưng mà anh đối phó được, em yên tâm.”

Quả nhiên.

Gia Ngộ thở dài, tự phê bình bản thân, “Anh đi làm đã mệt mỏi như vậy rồi, về đến nhà còn phải đi chợ nấu cơm không nói, thậm chí ngay cả khi tắm rửa xong vẫn không được nghỉ ngơi thật tốt, ân ái lại tốn nhiều sức như vậy. . . Haizz, thật sự là em quá không hiểu chuyện rồi.

“Gia Ngộ!” Mặt Mục Phách đỏ bừng cả lên, “. . . Em nói nhỏ chút đi.”

“Sợ gì chứ?” Nói thì nói thế, nhưng giọng cô vẫn tự giác nhỏ xuống, cô nhìn xung quanh, “Bên cạnh đâu có ai.”

Cô nói như vậy, Mục Phách cũng chẳng biết trả lời sao cho phải, anh chỉ có thể chọn cách đáp lại câu nói kia của cô, “Em không hề không hiểu chuyện, những chuyện này đều là anh tình nguyện làm hết mà.”

Giặt quần áo, mua thức ăn, nấu cơm, kể cả. . . Ân ái, đều là anh cam tâm tình nguyện làm.

Gia Ngộ im lặng nghe anh an ủi mình. Cô lấy một quả cà chua từ trong xe đẩy mua sắm ra, vừa đi vừa suy nghĩ, khóe môi chứa đựng ý cười, ánh mắt tỏa sáng, “Mục Phách, hay là anh dạy em nấu ăn đi.”

Cô cười quá xinh đẹp, làm cho Mục Phách không dám nhìn thẳng vào mắt của cô, sau khi quay mặt sang chỗ khác, anh nói: “Dù anh không làm mấy chuyện này thì vẫn có dì giúp việc làm mà.” Chẳng qua là mấy ngày nay dì giúp việc không có đến mà thôi, đợi giải quyết xong mọi việc trong nhà, sớm muộn gì dì ấy cũng quay lại.

Khí thế hừng hừng của Gia Ngộ vừa dấy lên bỗng dưng bị dập tắt, cô híp mắt, “Anh nói tay nghề của em kém xa dì giúp việc?”

Mục Phách vội vàng khoát tay phủ nhận, “Không có!”

Vậy thì còn được. Gia Ngộ trở mặt còn nhanh hơn thời tiết tháng chín, cô đổi thành vẻ mặt cười tủm tỉm: “Nói rồi đó, anh dạy em nha. Chờ học xong em sẽ nấu cho anh ăn.”

Mục Phách ngứa tay, anh kiềm chế không nổi sờ lên đầu cô, “Được.”

Có điều Gia Ngộ không cảm nhận được tâm tình phía sau động tác thân mật của anh. Cô tươi cười hớn hở tự tay chọn một hộp áo mưa trên kệ bên cạnh, “Dự phòng.”

Mục Phách: “. . .”

Giả sử anh không tim không phổi như cô thì tốt quá rồi.
_______

Về đến nhà, cân nhắc đến chuyện tinh lực Mục Phách có hạn, Gia Ngộ hiếm khi ngủ đàng hoàng, không dám quá giới hạn.

Ngược lại Mục Phách có chút không quen.

Thời gian trước đây, lúc nào thân thể thơm mềm cũng dán lên người anh, thường trêu chọc anh đến mất cả lý trí, cảm giác tất cả khí huyết đều tụ lại dưới thân.

Haizz! Tối này có hơi trống trải.

Cảm nhận được động tĩnh của người phía sau, Gia Ngộ quay đầu nhìn về phía Mục Phách. Bình thường Mục Phách ngủ cực kỳ yên tĩnh, không hay trằn trọc, cũng không có mấy tật xấu như nghiến răng hay ngáy ngủ, hôm nay anh có vẻ lạ lắm.

“Anh không ngủ được sao?”

Trong bóng tối, bờ vai Mục Phách cứng đờ, “Anh làm ồn đến em hả?” Có lẽ anh

không nên gây ra tiếng động quá lớn mới đúng.

“Không phải.” Gia Ngộ lắc đầu, tóc hất ra phía sau ma sát sàn sạt trên gối, “Tiếng hít thở của anh hơi nhanh hơi bình thường một chút, cũng nặng nề hơn một chút.”

Gia Ngộ có một thói quen không nói là tốt, thậm chí còn có hơi xấu. Cô thích tập trung lắng nghe âm thanh trong điều kiện yên tĩnh, càng nghe, âm thanh càng vang vọng bên tai cô, vang đến nỗi ảnh hưởng đến tất cả tư tưởng của cô. Trừ phi có gì đó bắt buộc phải dời sự chú ý, bằng không cô sẽ trở nên vô cùng nôn nóng.

Mục Phách phản xạ có điều kiện mà thả nhẹ tiếng hít thở, anh hỏi cô: “Thế này phải không?”

Gia Ngộ kín đáo thở dài một hơi, “Em biết rõ là anh muốn ân ái, nhưng mà hôm nay không được, em đã nói rồi, không thể để cho anh quá mệt mỏi được.”

Mục Phách im lặng nghẹn họng, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, “. . . Anh không có.”

Gia Ngộ giả vờ không nghe thấy câu trả lời của anh, cô tiếp tục tự quyết định, “Hơn nữa em tới tháng rồi, hôm nay thật sự không tiện.”

Đợi mãi cũng không thấy Mục Phách đáp lời.

Gia Ngộ cho rằng anh đã ngủ, ai ngờ bụng dưới bỗng ấm áp, là tay của anh phủ lên.

“Như vậy có khá hơn chút nào không?”

Kỳ thật hiệu quả cực kỳ nhỏ bé, hơn nữa từ trước đến nay Gia Ngộ chưa từng trải qua cảm giác đau bụng kinh. Song thần kỳ chính là, trong nháy mắt khi bàn tay Mục Phách dán lên bụng cô, cô lại cảm nhận được mình được chữa khỏi rồi.

Gia Ngộ níu chặt áo ngủ trước ngực mình, “Tốt hơn nhiều.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Không khí trở về yên tĩnh.

“Mục Phách,” Gia Ngộ đánh vỡ trầm mặc, “Hay là…. Em dùng chỗ khác giúp đỡ anh? Anh không cần hoạt động, để em là được rồi. Dù sao em không phải đi làm, mệt mỏi một chút cũng chẳng sao đâu.”

“Không cần thật mà, anh. . . Anh không phải loại người háo sắc.”

Gia Ngộ nén cười, không cần nhìn cũng tưởng tượng được dáng vẻ khi Mục Phách xấu hổ. Cô cố ý thở dài thở ngắn, “Ồ, anh nói em háo sắc?”

Mục Phách: “. . .”

Gia Ngộ lấy làm lạ, tại sao anh không cãi lại mình giống như lúc ở siêu thị ban nãy, đột nhiên một luồng hơi ấm tới gần, cả người cô đều bị anh ôm vào lòng.

Anh nói: “Anh chỉ đơn thuần muốn ôm em ngủ mà thôi.”

Mỗi lần trải qua một trận tình ái, Gia Ngộ đều mệt mỏi hỗn loạn. Trong lúc đó, anh có thể yên tâm lớn mật ôm cô chìm vào giấc ngủ, không sợ cô kháng cự, cũng không sợ cô sợ hãi. Đêm nay không còn lấy cớ mệt mỏi, trong lòng thiếu đi ôn nhu nhuyễn ngọc, thật sự trống trải, thế nên anh chẳng cách nào tĩnh tâm.

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Chỉ đơn giản như vậy.”

Gia Ngộ xoay người ôm lại anh, “Chuyện đó dễ ợt, anh có thể nói thẳng ra mà.”

Mục Phách cười lặng lẽ, mặt không biến sắc đặt lên trán cô một nụ hôn, nhẹ đến nỗi làm cho cô tưởng rằng cằm anh vô tình cọ trúng trán mình.

Bầu trời thu nồng đậm ngoài cửa sổ, trong chăn đôi nam nữ tựa sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể dâng cao, bầu không khí hợp thời thoải mái.

Lúc này ——

“Nhưng mà Mục Phách, cái kia của anh đụng đến em rồi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện