Edit: Smile (Smilinggg02)
Mùi thuốc sát trùng quanh quẫn nơi chóp mũi, lồng ngực nặng nề giống như bị cục đá bự đè lên, không thở nổi, cô cố gắng thở mạnh, mục đích muốn lấy được thật nhiều không khí.
"Tiêu Tiêu?"
Có người kêu tên cô, là ai?
Mắt nhắm chặt như bị khóa lại, toàn bộ cơ thể đều cảm nhận được sự đau đớn, chỉ cử động ngón tay một chút, cũng có thể khiến cô đau đến chết đi sống lại.
"Bác sĩ Ngô, bệnh nhân Tiêu Tiêu ở phòng bệnh 308 có dấu hiệu tỉnh lại, nhanh tới đây."
Tiếng nói khẩn trương của phụ nữ truyền đến tai cô, cô dùng hết sức lực, cuối cùng cũng có thể mở mắt he hé ra.
Ánh đèn chói mắt, tiếng máy móc, tiếng bước chân gấp gáp, những âm thanh hỗn loạn trong căn phòng.
Cô, không phải đã chết rồi sao?
"Tiêu Tiêu?"
Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse bước tới, dùng đèn pin chiếu vào mắt.
Quá mệt mỏi, rất muốn ngủ, nhưng quá đau, ngủ không được.
Đôi môi tái nhợt của cô mấp máy một chút, nhìn người đàn ông trước mắt như gần như xa, "Ông... Là ai?"
Thanh âm khàn khàn khó nghe, giống như đã lâu rồi không nói chuyện.
Người đàn ông nghe thấy cô hỏi chuyện, trên mặt hiện lên sự vui mừng, "Mau, báo cho người nhà, người bệnh đã tỉnh."
"Vâng."
Người phụ nữ xoay người rời khỏi phòng.
"Cơ thể còn đau không ?" Người đàn ông ôn nhu hỏi cô.
Tiêu Tiêu nhắm mắt lại một lúc lâu, mới chậm rãi mở ra, "Đây là đâu?"
"Bệnh viện, sau khi xảy ra tai nạn cô được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cách thời gian xảy ra tai nạn đã là một ngày sau."
"Tôi... Còn sống... Một ngày sau... Đứa nhỏ... Con của tôi..."
"Cô biết mình mang thai?" Người đàn ông lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy, đã được... 2 tháng..."
Người đàn ông chớp mắt một cái rơi vào trầm mặc, "Cô xác định là 2 tháng sao?"
"Đúng vậy... Đã làm kiểm tra." Đau đớn dường như đã giảm bớt, nhưng mí mắt nặng trĩu, nói được vài câu, hai mắt cô nhắm lại.
"Cô có nhớ được mình là ai không?" Bác sĩ lại hỏi.
"Tiêu Tiêu." Tiêu Tiêu cố gắng tỉnh táo, trả lời câu hỏi của người đàn ông.
Người đàn ông như nghĩ tới cái gì đó mà nhìn cô, tiếp tục nói: "Cô nhớ được những việc phát sinh vào ngày hôm đó không?"
"Xe... Mất khống chế, rơi xuống sông."
"Sông..."
Ký ức bị rối loạn sao? Bọn họ đang ở trên đường quốc lộ thì bị một chiếc xe tải hỏng phanh đâm trúng, nơi đó làm gì có sông.
"Tiêu --"
Cô đã ngủ.
Chậc, chờ cô ấy tỉnh lại rồi đưa đi kiểm tra. Nhưng mà cũng nên báo cho đổng sự trưởng Từ, báo cho ông ta cô gái này đã tỉnh lại.
Đứa nhỏ trong bụng cô rất có khả năng là người thừa kế duy nhất trong tương lai của tập đoàn Lệ Hoàng, cần phải chăm sóc cẩn thận.
*
Cô ngủ một giấc dài, mãi tới khi Tiêu Tiêu tỉnh lại, có một người phụ nữ nằm gục bên mép giường cô.
Cô đưa tay, lây nhẹ người phụ nữ nằm bên giường cô, người phụ nữ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy cô, vô cùng vui mừng.
"Tiêu Tiêu, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, dọa mẹ sợ chết khiếp."
Mẹ Tiêu vừa khóc vừa cười, nhìn thấy con gái tỉnh lại, tay bà không biết đặt đâu cho đúng, muốn ôm cô một cái, lại sợ đụng phải miệng vết thương của cô.
Về phần Tiêu Tiêu, cô ngu ngốc nhìn mẹ mình, đã lâu rồi không nói chuyện.
"Tiêu Tiêu, con sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái không?" Mẹ Tiêu thấy cô có chỗ không thích hợp, lập tức đứng dậy định kêu bác sĩ tới kiểm tra cho cô.
"Mẹ?"
Cô lẩm bẩm, trong mắt không chắc chắn, "Mẹ sao lại... Trẻ như vậy..."
"Đứa nhỏ này, nói hươu nói vượn cái gì vậy." Mẹ Tiêu muốn đưa tay đánh đứa nhỏ này một cái, nhưng cánh tay mới đến bả vai cô, lại xấu hổ mà rút về.
Vết thương chưa lành, bà không thể tùy tiện chạm vào
"Mẹ, con của con..."
Nghe thấy từ con này, mẹ Tiêu thay đổi sắc mặt, bà nói không được tự nhiên lắm: "Không sao Tiêu Tiêu, chờ vết thương của con lành lại, chúng ta sẽ đi phá cái thai này."
"Phá thai, tại sao? Con đã mong đứa nhỏ này rất nhiều năm, mẹ và ba không phải cũng vậy sao?" Tiêu Tiêu vội vàng kéo ống tay áo mẹ Tiêu, rất sợ bà cương quyết kéo cô đi phá thai.
Mẹ Tiêu nghe vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt, "Tiêu Tiêu, đầu con có phải bị sao không? Mẹ sẽ kêu bác sĩ đến khám."
"Mẹ, con bàn chuyện đứa nhỏ với mẹ ở đây. Có phải mẹ lo lắng sau này Phó Nham sẽ cướp đứa trẻ không? Mẹ yên tâm, con và tên khốn Phó Nham đã ký đơn ly hôn, về sau đứa nhỏ này sẽ mang họ con, là con của một mình con, không có quan hệ gì với hắn ta."
Mẹ Tiêu nghe xong sắc mặt lại kém đi.
"Tiêu, Tiêu Tiêu, ngoan, con nằm xuống trước đi."
Bà nhanh chóng ấn chuông, không lâu sau, bác sĩ đã tới.
Liên tục làm những bài kiểm tra, mẹ Tiêu sốt ruột chờ đợi, cuối cùng bác sĩ cũng khám xong.
"Não bộ của cô Tiêu hẳn là đã bị va chạm khi xảy ra tai nạn, dẫn tới ký ức xuất hiện hỗn loạn." Bác sĩ giải thích hành vi khác lạ của Tiêu Tiêu cho mẹ Tiêu.
"Nhưng nó nhắc tới Phó Nham là sao, đứa nhỏ trong bụng nó rõ ràng là của Từ Hoàng." Sao bây giờ lại lòi ra thêm một tên Phó Nham.
"Kết cấu của não bộ vô cùng phức tạp, mặc dù đã là thế kỷ 21, cũng không thể hoàn toàn lý giải được, sự rối loạn ký ức này của cô Tiêu chắc sau một thời gian có thể hồi phục được, đương nhiên, để an toàn thì tôi kiến nghị, hai ngày sau, chúng ta kiểm tra kỹ lại một lần nữa."
Bác sĩ trấn an mẹ Tiêu.
Mẹ Tiêu trầm mặc gật đầu.
Sau khi y tá và bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Tiêu Tiêu im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, có thể lấy gương cho con được không?"
Mẹ Tiêu không nghi ngờ gì, chỉ thấy con gái tuổi này chú trọng nhan sắc, sợ để lại thẹo trên mặt.
Bà lấy chiếc gương từ trong túi ra, đưa cho Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nhận gương, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, mở lớn mắt.
"Tiêu Tiêu, sao vậy?" mẹ Tiêu sợ con gái bị gương mặt tái nhợt tiều tụy của mình dọa sợ.
Tiêu Tiêu đặt gương xuống, quay đầu đi, môi run rẩy hỏi, "Mẹ, hiện tại là năm nào?"
"2020." mẹ Tiêu cảm thấy khó hiểu.
Tiêu Tiêu lẩm bẩm: "2020... 2020... Sao có thể, rõ ràng..." Đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô kéo tay mẹ Tiêu, khẩn trương nói: "Mẹ, con thật sự mang thai sao?"
Mẹ Tiêu sửng sốt: "Con không phải đã biết rồi sao?"
"Cha của đứa nhỏ là ai?!" Vẻ mặt cô có chút kích động
Mẹ Tiêu bị vẻ mặt kích động của cô dọa sợ, "Tiêu Tiêu, con làm sao vậy? Đứa nhỏ... Đứa nhỏ không phải của con và tên tiểu tử họ Từ sao?"
"Từ... Từ..."
Đầu óc bỗng nhiên đau không chịu được, cô ôm đầu, kêu to, "Mẹ, đầu con đau quá."
Vô số hình ảnh như thước phim hiện ra rồi biến mất trong đầu cô, những hình ảnh đó đều liên quan tới một nam sinh, đầu cô đau tưởng chừng như muốn nổ tung.
"Tiêu Tiêu, đừng dọa mẹ, mẹ lập tức đi gọi bác sĩ cho con"
Mẹ Tiêu ở bên cạnh vừa liên tục ấn chuông, vừa ôm lấy Tiêu Tiêu, tránh cho cô bởi vì đau đầu mà tự đập đầu làm thương chính mình.
Trong chốc lát, bác sĩ và y tá vội vàng tới...
*
10 ngày sau
"Cô Tiêu, tôi hỏi lại một lần cuối, Từ Hoàng có dùng bạo lực để cưỡng ép cô quan hệ với hắn không?"
Cảnh sát trưởng ngồi ngay ngắn trên