Edit: Smile (Smilinggg02)
"Từ tiên sinh, cuộc họp với công ty D&G sẽ bắt đầu vào 10 giờ 20 phút, xin hỏi ngài muốn tài xế đưa đi hay tự mình lái xe?"
Thư ký mặc âu phục màu xám đứng bên cạnh người đàn ông, nhận lại văn kiện đã được ký tên, cung kính hỏi dò hắn.
Cô lơ lửng giữa không trung, chăm chú nhìn bản kế hoạch trên chồng văn kiện dày kia, không bao lâu đã cảm thấy nhàm chán.
"Tôi tự lái xe đi." người đàn ông vẻ mặt cô độc trả lời.
"Vâng." Thư ký chỉnh sửa gọn gàng mặt bàn, đang muốn rời đi, bước chân dừng một chút, "Từ tiên sinh, Tiến sĩ Hồ gọi điện nói, tuần trước ngài không đi làm kiểm tra, hy vọng mấy ngày nay có thể bớt thời giờ qua đó một chút."
"Không cần, nói với Tiến sĩ Hồ, tạm dừng trị liệu."
Cầm văn kiện trên máy tính đọc qua một lần, hắn không có quay đầu lại mà nói.
Thư ký nghe vậy vẻ mặt không được tự nhiên lắm, anh ta do dự nói: "Từ tiên sinh, ngài nói thật sao? Tiêu --"
"Đủ rồi, đi ra ngoài."
Lời nói vừa phát ra từ miệng hắn như trời đông giá rét ùa tới, thư ký mím môi khẩn trương, "Vậy hợp đồng với công ty tin tức Thiên Dao cũng ngưng lại sao ạ?"
Có thể nhận ra, thư ký nam nói lời này ra vô cùng cung kính cẩn thận từng li từng tí, ngón tay bất giác nắm chặt văn kiện .
"Tất cả hợp đồng có hợp tác với bên đó đều dừng lại, còn có, phát tin ra ngoài, miễn là hợp tác liên quan tới công ty Thiên Dao, Lệ Hoàng đều không hợp tác ."
Linh hồn cô lơ lửng giữa không trung sợ ngây người, Lê Hoàng... Thiên Dao...
Thiên Dao là công ty của tên chồng trước khốn nạn của cô, mà Lệ Hoàng là đối tác lớn nhất của công ty chồng trước, có thể nói nếu không có Lệ Hoàng, cũng không có được Thiên Dao như ngày hôm nay.
Mà người đàn ông này, vậy mà lại là ông chủ của Lệ Hoàng.
"Vâng, Từ tiên sinh." thư ký nam gật đầu, "Đúng rồi, lần trước ngài muốn tìm thám tử tư điều tra một chuyện, đã xử lý ổn thoả rồi. Về vụ tai nạn xe kia, bên kia nói nửa tháng sau sẽ đưa cho ngài tin tức đầy đủ."
"Biết rồi, đi ra ngoài đi."
Người đàn ông sau khi nghe xong những điều này vẻ mặt không có biến hóa lớn, chỉ phất phất tay, ý bảo thư ký đi ra.
"Từ tiên sinh, tôi cảm thấy ngài vẫn nên --"
"Chuyện của tôi không cần người khác quan tâm."
Hắn dồn nén nửa giận sắp không nổi nữa rồi, sắc mặt thư ký trắng nhợt, "Vâng, tôi đi ra ngoài ngay."
Nam thư ký đi rồi, hắn đặt xuống những văn kiện quan trọng, khuôn mặt tuấn tú hướng lên trời, nhéo nhéo sóng mũi.
Bộ dáng hắn trông vô cùng mệt mỏi.
Cô lơ lửng ở bên người hắn, lẳng lặng nhìn chăm chú người đàn ông xa lạ trước mặt, tai nạn xe ... Quả nhiên không phải ngoài ý muốn sao?
Có phải anh phát hiện ra điều gì rồi không...
"Tiêu Tiêu, anh thật sự muốn giết hắn, tự mình ra tay, sau đó băm hắn thành thịt vụn, rải xuống sông cho cá ăn."
Gương mặt âm trầm của hắn thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, giống hắn thật sự làm như vậy, băm con người bên ngoài nuôi tình nhân kia thành thịt vụn quăng xuống biển cho cá ăn.
"... Nhưng anh không thể chấp nhận được, Tiêu Tiêu, em đã đi cùng với hắn một đoạn đường dài, sau khi chết lại cùng hắn xuống hoàng tuyền, kiếp sau... Kiếp sau có phải lại cùng con người đê tiện đó tiếp tục dây dưa bên nhau ..."
Như thể cảnh tượng đó khiến hắn không thể chịu đựng được, gắt gao ôm đầu.
"Tiêu Tiêu, rõ ràng trước kia anh biết em trước, vì sao... Vì sao em không nhìn đến anh?"
Tay ôm đầu của hắn buông lỏng ra, ngẩng đầu, hắn si mê mà vuốt ve tấm ảnh trên bàn làm việc, lúc này cô mới phát hiện, vậy mà hắn lại có ảnh chụp của cô, ảnh chụp cô rất nhiều năm về trước.
Áo sơ mi màu trắng... Vô cùng quen mắt, từ từ, là đồng phục, ảnh này chụp vào lúc cô học cấp ba, cái ghế dựa kia là ghế đá bồ tát của trường học.
Hắn, trước kia là bạn học của cô?
Không có ấn tượng, hoàn toàn không có ấn tượng. Cô rất muốn gọi điện cho A Vân để hỏi...
A, cô gái ngu ngốc, cô đã chết, làm sao có thể gọi điện.
"Tiêu Tiêu, đêm nay em muốn ăn gì? Ăn cháo? Không được, bụng em còn có em bé, nên ăn đồ ăn có dinh dưỡng một chút..."
Vẻ tàn nhẫn biến mất đi, hắn không ngừng nói nhảm với người trong ảnh, mặt mày ôn nhu.
Nhìn hắn như vậy, trong lòng cô đau nhói, giống như cắn phải quả chưa chín, trong miệng tràn đầy chua xót.
Việc gì phải thế, người đã chết như đèn đã tắt, tự mình sống trong ảo tưởng như vậy, còn không bằng tận hưởng cảnh vật xung quanh, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra những thứ tốt hơn.
Qua mấy ngày sau, đã quen với việc mỗi ngày cùng hắn ăn sáng, đi làm, xử lý công việc, sau đó về nhà với "Cô", hôm nay đón tiếp một vị khách lạ.
Vị khách này rất trẻ, nhìn rất đẹp, chỉ là sau khi vào nhà biểu hiện vô cùng kỳ quái, hai mắt ôn nhuận nhìn cách bài trí xung quanh nhà, sau đó ánh mắt dừng lại lại ở hai bộ đồ ăn được bài trí trên bàn cơm.
"Đang ăn cơm à?" Vị khách hỏi.
Hắn gật đầu nhẹ tới mức khó mà nhận ra.
"Xem ra cậu biết tôi đến, cố ý chuẩn bị cho tôi một bộ đồ ăn." Vị khách cười cười, không khách khí mà ngồi xuống, mắt nhìn tới đồ ăn trên bàn, "Không tồi, có tiến bộ."
Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng ăn đồ ăn của mình.
"Ôi chao, cái hộp này --"
"Đừng chạm vào cô ấy!"
Hắn đang ăn cơm đột nhiên quát lớn, tay vị khách dừng lại ở giữa không trung, không khí nhất thời đình trệ, tận nửa ngày, vị khách mới buông tay xuống, nhẹ giọng nói: "Là cô ấy, đúng không?"
Hắn vẫn không trả lời.
"Từ Hoàng, đủ rồi."
Vị khách nhẹ nhàng nói, có thể nhận thấy sự thương hại rõ ràng trong mắt.
"Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi vẫn ổn."
Vị khách cười lạnh một tiếng, "Nếu cậu vẫn ổn, căn bản không cần làm quá lên như vậy với tôi."
"Ổn hay không ổn, tự bản thân tôi biết."
Hắn đứng dậy, ôm hủ tro cốt đi.
"Cô ấy đã chết."
Hắn đưa lưng về phía vị khách, dừng lại một chút, sau đó tiếp tục động tác.
Hắn đang bảo vệ cô, không, phải nói là hủ tro cốt, hủ tro cốt này vô cùng quan trọng đối với hắn.
"Từ Hoàng, tôi không phải thần, nếu cậu không tự cứu cậu, không ai có thể cứu được cậu."
Vị khách nhìn chăm chú bóng dáng dần dần đi xa.
"Không sao, tôi cũng không cần ai cứu vớt mình."
Người duy nhất có thể cứu vớt hắn, chính là người đang an tĩnh nằm trong hủ tro cốt nhỏ này.
Vị khách đi