Edit: Smile
"A Hoàng, không cần vội, lại đây uống ly nước hoa quả đi."
Mẹ Tiêu bưng một ly nước chanh lên sân thượng, ý bảo Từ Hoàng dừng "Công việc", lại đây uống ly nước hoa quả.
Từ Hoàng lau mồ hôi, vội vã trả lời: "Đã hơn bốn giờ, một lát nữa con còn phải đi chợ mua thịt lưng, mẹ uống đi."
Tự mình sắp xếp lịch trình, Từ Hoàng lại bắt đầu bận rộn.
Mẹ Tiêu bất đắc dĩ, trực tiếp đi tới, mạnh mẽ lấy đi cây chổi trong tay cậu, đặt cái ly ở trong lòng bàn tay cậu, nhận mạnh nói: "Uống đi."
Không dám đắc tội với mẹ vợ Từ Hoàng vội vàng một hơi cạn sạch ly nước hoa quả.
"A Hoàng, thật ra,m đôi lúc Tiêu Tiêu đưa ra yêu cầu quá vô lý con có thể từ chối." mẹ Tiêu nhìn thoáng qua thấy mặt Từ Hoàng phơi nắng đến đỏ bừng.
"Không có việc gì, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được."
Từ Hoàng cười nhẹ, bởi vì trước đây làm phẫu thuật cạo trọc đầu giờ tóc chỉ còn một tấc, nhưng bởi vì ngũ quan quá mức góc cạnh, tuấn tú, chỉ cười như vậy, không chỉ xóa tan sự âm u trên người, thậm chí còn khiến một người phụ nữ có tuổi như bà động lòng.
Ai, nói đến cũng tiếc nuối, nếu là bà trở lại tuổi 20, nào có thua kém con gái bà, đúng là sinh ra không gặp thời!
"A Hoàng, Tiêu Tiêu là con gái của mẹ và ba Tiêu, hai vợ chồng luôn bận rộn với công việc, nó là được bà nuôi nấng đến lớn, vô cùng thân thiết, nó bình thường luôn được bà nuông chiều, cho nên tính tình như vậy là do được nuông chiều quá mà thành, hy vọng con không để ý trong lòng."
Nói con gái như thế cũng không đúng, nó cũng là con của mình, tuy thật sự có nhiều khi nuông chiều quá mức, nhưng bà với ba Tiêu không có cách nào la mắng nó.
"Cô ấy nguyện ý sinh đứa con của con, con đã mãn nguyện lắm rồi."
Từ Hoàng rũ mắt xuống trong mắt có những đốm sáng lóe lên, môi cậu hơi cong, cười đến đặc biệt ôn nhu.
Trái tim nhỏ của mẹ Tiêu như bị đánh trúng, mặt già đỏ lên.
Thúy Phương ơi, đó là con rể tương lai của mày đừng có mà có suy nghĩ không đứng đắn như vậy.
"Khụ khụ." Hắng giọng nói, dẹp hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, "A Hoàng, chỗ này để mẹ quét dọn cho, con đi mua thịt lưng đi."
Nói đến đây, bà luôn kêu A Hoàng A Hoàng, làm bà có loại ảo giác, cái tên A Hoàng này khi còn nhỏ ở trong thôn bà thường kêu.
Vậy A Hoàng là ai? Khụ, bà quê ở thôn Đại Hoàng Cẩu.
"Tiêu Tiêu sẽ không vui."
"Không có việc gì, con không nói mẹ không nói, nó sẽ không biết."
"Nhưng..."
"Đừng lằng nhằng nữa, đi nhanh đi."
Mẹ Tiêu cầm cái chổi bắt đầu quét, mặc kệ tên ngốc cứ đứng yên tại chỗ không biết đang suy nghĩ cái gì, thấy hắn do dự, bà lạnh lùng nhắc nhở: "Nếu còn không đi, đến chợ có thể không còn thịt lưng để mua."
Từ Hoàng nghe được lời này, trên mặt hiện ra một tia kinh hoảng, tiếp theo hắn chạy nhanh xuống biến mất khỏi sân thượng.
"Aizz, khổ thật." Thở dài, mẹ Tiêu lại bắt đầu hâm mộ, "Nếu là ba tiêu cũng đối với mình như vậy thì tốt rồi, năm trước kỷ niệm kết hôn cũng quên."
Nhớ tới cái này liền nổi nóng, không quét nữa!
Ném cây chổi đi, nổi giận đùng đùng lấy ra điện thoại gọi đến mắng chửi ba Tiêu một trận.
*
Đêm, Tiêu Tiêu đói bụng tỉnh lại, mở hai mắt nhìn chằm chằm khung cảnh tối tăm một lúc, "Bốp", một cái đập mạnh lên cái tay đang ôm bụng cô.
Người bên cạnh đang ngủ say đột nhiên tỉnh giấc, "Tiêu Tiêu!" bàn tay Từ Hoàng trong bóng đêm nhanh chóng sờ lên khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tiêu, ấm, trong lúc nhất thời trái tim căng chặt mới trở nên bình tĩnh
"Em đói bụng."
Tiêu Tiêu bật đèn, mắt hạnh thẳng một đường nhìn chằm chằm cậu.
"Em muốn ăn gì, bây giờ anh đi làm cho em." Từ Hoàng không vì đột nhiên bị cô đánh thức mà trở nên tức giận, mà ngược lại vô cùng có trách nhiệm mà hỏi xem cô muốn ăn cái gì.
"Dương chi cam lộ." Tiêu Tiêu nói tên.
Từ Hoàng dừng một chút, "Cái này anh không biết làm." Cậu cúi đầu xấu hổ.
Tiêu Tiêu nhấc môi nói một chút, "Thành Đông có một gia đình gia truyền chuyên làm món ngọt này, dương chi cam lộ nhà đó rất ngon."
"Bây giờ anh đi mua ngay"
Đứng dậy, thay quần áo, động tác vô cùng lưu loát, toàn bộ quá trình không đến 10 giây.
"Ừ, nhanh lên, em và con hiện tại rất đói bụng." Nằm lại trên giường, lấy ra di động, lướt Weibo.
"Được."
Không bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng đóng mở cửa, nửa đêm mẹ Tiêu đi WC nghe được, nhìn thấy phòng con gái mình còn mở đèn, không đóng cửa, đi tới.
"Nửa đêm rồi con còn sai nó đi mua đồ?" mẹ Tiêu thấy nhiều không thể không nói, dường như mỗi đêm đều đi một lần.
"Con đói."
"Đói bụng thì có thể ăn đại thứ khác, có cần mỗi lần đều thay đổi một thứ như vậy? Gần đây nó đều học hết tất cả." con gái bà lúc nào cũng thèm món này món kia không giống nhau, vì để thỏa mãn cô mà A Hoàng có thể nói đã học được mười tám ban võ nghệ luôn rồi.
"Trong bụng con đang mang đứa con của anh ấy, con của anh ấy muốn ăn, con đâu còn cách nào khác, hơn nữa, đứa con này cũng là do anh ấy tạo ra." Tiêu Tiêu vô lại bao biện cho bản thân.
Mẹ Tiêu đầu chảy đầy vạch đen, từ sau khi con gái bà trải qua tai nạn xe, tính tình thay đổi không ít, trước kia ôn nhu nhã nhặn bây giờ biến thành con người ngang ngược xảo quyệt.
Cũng không biết có phải đầu bị đụng hỏng rồi không, qua mấy ngày nữa tìm cớ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra lại.
"Cứ như vậy, con không sợ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn sao, đừng quên, con nằm viện cũng vì tai nạn xe." mẹ Tiêu nhịn không được giáo huấn cô.
Tiêu Tiêu nói thầm: "Ai bảo anh ấy tự mình quyết định tự sát."
"Con nói cái gì?" Cách hơi xa, mẹ Tiêu nghe không được rõ ràng.
"Không có gì." Bĩu môi, "Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, ngày mai không phải còn đi làm sao?"
Nghỉ đông kết thúc, ngày mai mẹ Tiêu bắt đầu đi làm, cho nên trách nhiệm chăm sóc Tiêu Tiêu được chuyển toàn bộ sang cho Từ Hoàng.
"Ai, được rồi, mặc kệ con nha đầu chết tiệt con, chờ ngày nào đó A Hoàng không cần con nữa, con cứ chuẩn bị khóc đi."
Mẹ Tiêu trừng mắt liếc cô một cái, xoay người về phòng của mình.
"Anh ấy sẽ không." Tiêu Tiêu lẩm bẩm, ngón tay lướt màn hình từng chút từng chút, bỗng nhiên, một tin tức đập vào mắt cô.
【 một người con trai đêm khuya ra ngoài, bất ngờ bị cướp hành hung 】
Trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Từ Hoàng, lắc lắc đầu, sẽ không, sao xui như vậy được, hơn nữa, hung thủ...
Ừm? Không bắt được?
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn." Đều do mẹ, nửa đêm nói hươu nói vượn.
Buông di động ra, đắp chăn lên, Tiêu Tiêu chuẩn bị ngủ một giấc tỉnh lại lại ăn đồ ngọt.
20 phút sau, cô đột nhiên mở hai mắt, kỳ quái, đoạn đường này chạy xe chỉ tốn 10 phút, ngày thường kêu anh ấy đi mua đồ, tới nơi anh ấy nhất định sẽ thông báo cho cô, hôm nay sao lại không báo?
Nhìn tin đầu trong WeChat , không có, thật sự không có.
"Sẽ không vì bị bắt nạt quá đáng, cố ý không để ý tới mình nữa chứ."
Tưởng tượng ra vài cái khả năng, tâm tình Tiêu Tiêu nháy mắt trở nên tệ hơn.
"Từ Hoàng, anh dám đối với em như vậy sao?!"
Nghiến răng nghiến lợi một chân đá văng chăn ra, chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại, chửi cậu vài câu, nhưng điện thoại mới vừa thông, cô lại do dự.
"Từ từ, làm như vậy... Chẳng phải mình giống như không thể rời khỏi anh ấy? Không được." Cô không thể thua.
Cúp điện thoại, tiếp tục chờ.
30 phút trôi qua, 1 giờ trôi qua, 3 giờ trôi qua, vẫn là không có tin nhắn và thông báo cuộc gọi nào.
Tức giận ban đầu của Tiêu Tiêu chuyển sang lo lắng, thực sự xảy ra chuyện gì rồi sao?
Bầu trời hơi hơi sáng, Tiêu Tiêu quyết định dẹp suy nghĩ, gọi điện thoại hỏi cậu có bình an không.
Lúc này, điện thoại có người gọi tới.
"Alo, xin chào, xin hỏi là cô Tiêu sao?"
"...Là tôi."
"Xin hỏi cô biết Từ tiên sinh không?"
"Biết, cô là?"
"Tôi là y tá của bệnh viện trung tâm thành phố, Từ tiên sinh trên đường về nhà gặp phải bọn cướp, Từ tiên sinh không tránh, vì vậy bị thương, bởi vì bên này hiển thị cô là người