Tin phu phụ Thẩm gia và đứa bé mới sinh đã chết làm người ta phải ớn lạnh.
Sở Huyền Dịch quay đầu lại, chỉ thấy một nhóm hai mươi người, không thiếu một người, đều vừa mới từ trong phòng đi ra.
Mỗi gian phòng bọn họ ở có ít nhất ba hộ vệ trông coi.
Hiện tại nhìn tất cả hộ vệ trông coi đều không có gì khác thường, hơn nữa ánh mắt nhìn bọn họ cũng đầy kinh ngạc và dò xét.
Hộ vệ trả lời Đại Tư Mệnh, đêm qua không có gì khác thường, cũng không có chỗ nào sơ suất.
Đại Tư Mệnh bi phẫn, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Không phải có người phá mệnh hay sao? Sao còn để cho ác ma đắc thủ chứ!?"
Hoa Linh Cơ trốn ở sau lưng Sở Huyền Dịch, nhìn những người xung quanh, bao gồm cả các đồng môn, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Chỉ có nàng và Phương Mộ Tiên, Phong Ma Bình biết, tu sĩ “ác ma” trời định không ẩn thân, mà là ở trong nhóm hai mươi người bọn họ!
Ánh mắt nàng bất an lướt qua động thái của mọi người.
Là ai đây?
Thường ngày mang dáng vẻ hiền lành dễ ở chung, sau lưng lại làm ra chuyện độc ác như thế!
Sở Huyền Dịch hành lễ, thỉnh cầu nói: “Tại hạ có thể đến Thẩm gia xem xét một phen được không?”
Đại Tư Mệnh suy nghĩ hồi lâu, dường như không có chút manh mối gì, chỉ có thể chấp nhận sự giúp đỡ của Sở Huyền Dịch: “Trong đám người này, lão phu chỉ tin tưởng mỗi ngươi, nhưng cũng chỉ tin ba phần.
Cho nên ngươi chỉ được đi một mình, những người khác chờ ở đây.
Để bọn họ đứng giữa trời đất, không được rời khỏi nửa bước!”
Dù sao thì ác ma cũng theo mọi người vào Hoa Cái Tiên trang, cho nên mọi người đều cảm thấy thẹn trong lòng, không ai phản bác.
Nhiệm vụ cấp bách nhất không phải là xóa bỏ hiềm nghi của mình, mà là mau chóng bắt được hung thủ, để tất cả chân tướng được phơi bày!
Sở Huyền Dịch gật đầu, sau khi dặn dò mọi người mấy câu thì đi theo Đại Tư Mệnh mau chóng rời đi.
Những người còn lại đều ở trong sân, không đến mức bàng hoàng, nhưng nỗi lòng cũng đã rối loạn.
Y Duyệt thắc mắc: “Chẳng lẽ câu “theo mệnh, chết” bia đá kia viết là vì ác ma mà chết sao?”
“Chưa chắc.” Thụy Huy sư huynh lắc đầu: “Việc này quá kỳ lạ, phu phụ Thẩm gia không thể không biết ngày chết của mình được, mà bọn họ lại không may gặp phải thủ đoạn độc ác, điều này rõ ràng đã vi phạm điều hiện trên tấm bia đá Mệnh Lý.
Xem ra câu mà hôm qua Thẩm phu nhân nói kia đã ứng nghiệm rồi.”
"Câu nào?"
“Tấm bia đá Mệnh Lý không tính nữa.
Có điều việc chúng ta không ngờ tới chính là ác ma lại ra tay trước.”
Hà Minh Tước giật mình: “Mọi người còn nhớ không, trên đá Nhiêu Sơn của ác ma đã biểu hiện ác ma sẽ thắng lợi trở về! Lúc này, ác ma đã có phần thu hoạch đầu tiên, xem ra hắn sắp giết nhiều người hơn nữa.
Nếu như người phá mệnh không thể đối kháng với ác ma, thì chẳng phải lời tiên đoán trên đá Nhiêu Sơn sẽ linh nghiệm sao?”
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ sợ hãi run rẩy, dựa sát vào lòng Y Duyệt sư tỷ.
Thật đáng sợ.
Thế đạo gì vậy nè!!
Lúc mọi người đang lo lắng, Hà Minh Tước chợt nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên vỗ tay, kích động hỏi Hoa Linh Cơ: “Linh Cơ, muội có thể nguyền rủa ác ma kia được không?”
Hoa Linh Cơ sầu não: “Ta cũng muốn, nhưng với tu vi hiện tại của ta, hình như ta không thể xác định được mục tiêu nguyền rủa.”
“Là sao?”
“Ừm… Ta thể hiện một chút, huynh xem là hiểu ngay.”
Dứt lời, Hoa Linh Cơ đưa lưng về phía mọi người, bảo các đồng môn chọn ra một người uống miếng nước, nhưng không được để nàng biết người đó là ai.
Sau đó, nàng nói rất nghiêm túc: “Ta nguyền rủa người vừa uống nước sẽ chảy nước miếng ngay lập tức.”
Nàng vừa dứt câu, mọi người chờ đợi một lát, nhưng không có động tĩnh gì.
Hoa Linh Cơ buông tay: “Nhìn đi, vô dụng.”
Màn thể hiện nhỏ này rất dễ hiểu, mọi người không khỏi thất vọng.
Hà Minh Tước gãi đầu: "Loại lời nguyền này… có khi nào là dù muội biết là ai thì cũng không linh nghiệm không?"
Đối với nghi vấn này, Hoa Linh Cơ không giải thích nhiều, dứt khoát dùng việc nói thật.
"Ta nguyền rủa Hà Minh Tước sư huynh chảy nước miếng ngay lập tức."
Trong nháy mắt, Hà Minh Tước biến sắc, cuống quýt xua tay ra hiệu với nàng: "Ta không dám làm như vậy, quá xấu...!Xít."
Trước mắt bao người, Hà Minh Tước đang nói chuyện thì khóe miệng chảy nước miếng.
Hắn vô thức đưa tay lên lau đi, đến khi nhìn thấy nước trên ngón tay, thoáng cứng đờ một lúc.
Lập tức xung quanh vang lên tiếng cười trộm.
Nếu không phải lúc này đang trong tình cảnh áp lực thì bọn họ chắc chắn sẽ bật cười thành tiếng.
Ngoại trừ Phương Mộ Tiên và Vân Lam, đây là lần đầu tiên những người khác của Tử Tiêu cung nhìn thấy bản lĩnh của Hoa Linh Cơ.
Họ muốn cười nhưng không dám cười, sắc mặt ai cũng vô cùng kỳ quái.
Hà Minh Tước chậm rãi ngượng ngùng xấu hổ ngẩng đầu lên, không nhìn người khác mà nhìn chằm chằm vào Hoa Linh Cơ: “Sư muội, chúng ta không thể hãm hại người trong nhà được đúng không?”
Hoa Linh Cơ cũng không nhịn được sờ lên khóe miệng, cười an ủi: “Ai dà, chảy nước miếng thôi mà, không sao đâu.
Bình thường lúc ngủ ta cũng chảy nước miếng.
Đây là ta làm để chứng minh phán đoán của huynh cơ mà! Huynh thấy đúng không?”
“Đúng, rất đúng…” Hà Minh Tước cúi đầu, ngồi sang một bên, tạm thời chìm vào trạng thái tự kỷ.
Hoa Linh Cơ cũng có chút thất vọng, tự nói thêm: “Nói không chừng nếu thực lực đối phương yếu ớt quá thì ta mới có thể nguyền rủa mục tiêu ta không xác định.
Nhưng hiển nhiên là thực lực của ác ma cao hơn ta rất nhiều, nên ta không làm được.”
Lúc này Vân Lam nói: “Chư vị, bây giờ chúng ta nên phối hợp với Hoa cô nương thử một lần, xem thử làm sao mới có thể khiến Hoa cô nương thành công nguyền rủa mục tiêu không xác định.
Chỉ cần ác ma bị nguyền rủa thành công thì dù cho chỉ là kiểu lời nguyền chảy nước miếng nhỏ nhoi cũng có thể khiến ác ma bại lộ thân phận ngay!”
Không hổ là đệ tử thủ tịch của Tử Tiêu Cung, suy nghĩ rất rõ ràng.
Mọi người phụ họa.
Hoa Linh Cơ thấy mọi người đều chịu hợp tác với mình, tự nhiên cũng không sĩ diện.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên nói gì, mới có thể chỉ ra chính xác ác ma đang ẩn nấp trong bóng tối.
Nhưng đây rõ ràng là một vấn đề lớn, mười chín người cùng nhau suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được manh mối gì.
Một lúc lâu sau, Dịch Việt Thăng thở dài: “Tại hạ sinh sống ở Lâm Độ giới quanh năm, coi như cũng có nhiều kiến thức.
Nói thật, nếu như trong lòng tu sĩ không có mục tiêu thì đừng nói là việc nguyền rủa thần kỳ không xác định, ngay cả thi pháp niệm quyết cũng sẽ không linh nghiệm.
Chư vị, chúng ta vẫn nên chờ Sở quân về rồi hỏi xem có đầu mối gì hay không đi.”
Lần này, mọi người liên tục thở dài.
Một lúc lâu sau, Sở Huyền Dịch trở lại với vẻ mặt nặng nề.
Sau khi nhìn thấy mọi người, câu đầu tiên hắn nói là: “Chư vị, nếu ác ma này thật sự là người trong nhóm chúng ta, vậy thì ta thề một khi ta phát hiện kẻ đó là ai, tuyệt đối không nương tay, chắc chắn sẽ hủy hết đường tu hành của hắn!”
Mọi người lập tức giật mình, ý thức được chắc chắn tình huống tử vong của ba thi thể Sở Huyền Dịch nhìn thấy rất bi thảm.
Một chốc sau, Hành Tham không nhịn được khẽ nói “A di đà phật”, đưa ra đề nghị với Sở Huyền Dịch: “Mặc dù ta chưa từng tu Phật một cách nghiêm túc, nhưng vẫn có mấy phần đạo hạnh.
Ta muốn làm pháp siêu độ cho ba người Thẩm gia, xin Sở quân chuyển lời giúp.”
Sở Huyền Dịch gật đầu: “Vậy thì không thể tốt hơn.”
Biết trong số những người ngoài đến này có một người tu