Lời nói ám chỉ Vân Lam sẽ đá vào lư hương lớn của Hoa Linh Cơ đã ứng nghiệm ngay sau đó.
Bị kẻ địch vô hình tấn công, trên mặt Vân Lam lộ vẻ sợ hãi, gã nháo nhác nhìn xung quanh.
Đáng tiếc khó lòng đề phòng, một lực lượng khổng lồ từ hư không đánh tới, ngay cả linh lực dao động gã cũng chưa cảm nhận được, đã bị đánh bay, không còn sức chống cự lao thẳng về phía lư hương lớn nghi ngút khói trắng.
“Ầm”!
Lư hương lớn đổ xuống đất, nhưng Vân Lam không đụng trúng nó, mà được Bạch Mộng Lâm chạy đến bảo vệ.
“Bạch khanh, nhờ có nàng!” Vân Lam sợ hãi đứng vững, cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng chỉ một lúc sau đã kịp phản ứng: “Sao nàng phản ứng nhanh thế?”
Mặc dù cả hai đều là Kim Đan, nhưng sức mạnh của Bạch Mộng Lâm không thể so với Vân Lam.
Vân Lam bị tấn công bất ngờ, theo lý mà nói thì Bạch Mộng Lâm không thể kịp thời bảo vệ gã được.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Vân Lam, Bạch Mộng Lâm cau mày nhìn Hoa Linh Cơ.
Hà Minh Tước tức giận mắng: "Vân Lam! Linh Cơ sư muội chúc phúc cho vong hồn có thể dạy cho hung thủ giết người một bài học, hóa ra lại ứng nghiệm trên người ngươi!! Vong hồn Thẩm gia công kích ngươi, ngươi giải thích thế nào!?"
Tất cả mọi người bỗng chốc trở nên kinh hãi.
"Chẳng lẽ Vân quân là ác ma!?"
“Thật là đáng sợ!”
Ba gã đệ tử còn lại của Tử Tiêu cung lập tức giận dữ tỏ thái độ: "Không thể nào! Vân quân tuyệt đối không thể là hung thủ giết người được! Các ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Người của Hoa Cái Tiên trang lập tức bao vây Vân Lam, Đại Tư Mệnh hạ lệnh: “Bắt người này lại!”
Đối mặt với tình thế bốn bề là địch trước mắt, Vân Lam vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Tại hạ không hề biết đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại biến thành hung thủ giết người rồi? Ta thật sự vô tội! Ta không có sát hại ba người Thẩm gia, ta có thể dùng mạng để thề!"
"Vậy ngươi giải thích như thế nào về việc vong hồn Thẩm gia chỉ nhằm vào mỗi ngươi!"
"Ta...!Ta không biết! Vong hồn không có đầu óc, ta chỉ là xui xẻo mà thôi! Ta không liên quan gì đến cái chết của ba người Thẩm gia!"
Trong suy nghĩ của mọi người, phẩm hạnh của Vân Lam luôn rất tốt, vì vậy mặc dù lời nguyền của Hoa Linh Cơ đã linh nghiệm trên người gã, nhưng phần lớn tu sĩ vẫn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với việc Vân Lam là hung thủ giết người.
Thụy Huy sư huynh thận trọng nói: "Trước hết chư vị đừng kích động, lỡ đâu là âm mưu giá họa của ác ma thì sao? Vân quân vẫn luôn có lễ có tiết, hắn không có lý do gì để giết ba người Thẩm gia cả."
Nghe vậy, Y Duyệt sư tỷ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Có thể là ác ma giá họa thật, nhưng không thể nói hắn không có lý do gì để giết ba người Thẩm gia nên hắn không phải là ác ma được.
Đệ xem, nhóm chúng ta có hai mươi người, có ai có động cơ giết ba người Thẩm gia không? Chúng ta đều mới đến Hoa Cái Tiên trang lần đầu, chưa từng quen biết với Thẩm gia!"
Lập tức, xung quanh lại xì xào bàn tán.
Đại Tư Mệnh vốn muốn lập tức bắt Vân Lam, chém giết ác ma đáng chết này trước mặt mọi người.
Nhưng nếu Hoa Cái Tiên trang đã dám tự xưng là người tốt thì không phải là người lỗ mãng không biết tốt xấu.
Bọn họ cũng lo lắng sẽ rơi vào cái bẫy của ác ma.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, tuy lúc đầu Hoa Linh Cơ có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ một hồi thì nàng cảm thấy có hơi kỳ lạ.
"Chẳng lẽ là Vân quân thật ư? Trước đó hắn còn đề nghị mọi người phối hợp với ta, tìm cách nguyền rủa cơ mà.
Nếu hắn là ác ma, sao có thể tự đào hố chôn mình được?"
"Nói không chừng hắn đang quan sát năng lực của ngươi."
Hoa Linh Cơ quay đầu nhìn người đưa ra suy nghĩ này - Dịch Việt Thăng, nàng suy nghĩ một chốc, rầu rĩ gật đầu: "Cũng có thể.
Hầy, đầu óc ta không hoạt động nữa rồi, mệt mỏi quá."
Mọi người đều đoán kẻ tấn công Vân Lam là vong hồn Thẩm gia hoặc là ác ma.
Nhưng Hoa Linh Cơ biết rõ, ác ma kia không ẩn thân, mà ở trong số hai mươi người bọn họ.
Cho nên kẻ tấn công Vân Lam chắc chắn là vong hồn của Thẩm gia!
Thụy Huy sư huynh nói đúng, tại sao Vân Lam lại phải giết người Thẩm gia?
Lúc này, Sở Huyền Dịch nói với Hoa Linh Cơ: "Linh Cơ, nguyền rủa lại một lần nữa xem."
Nói xong, hắn nhìn mọi người: "Chư vị, khi Linh Cơ nguyền rủa, xin chư vị chú ý đến phản ứng của người bên cạnh, quan sát xem có ai có động thái bất thường hay không.
Nếu không có ai có động thái bất thường, mà Vân quân vẫn bị tấn công, tức là vong hồn Thẩm gia hoặc ác ma ẩn thân đã công kích Vân Lam."
“Được!” Mọi người đồng thanh đáp.
Hoa Linh Cơ bị chìm trong ánh mắt chờ mong và tin tưởng của mọi người thì cực kỳ áp lực.
Nàng chắp tay hướng lên trời, bái lạy một cái.
Nàng cũng không biết nên bái lạy ai, đành bái thần tiên quản nguyền rủa một lạy, van cầu đừng không linh!
Sau đó, nàng nghiêm túc cẩn thận mở miệng: "Thẩm tu sĩ, Thẩm phu nhân cùng tiểu hữu vô danh, nếu như Vân Lam thật sự là hung thủ sát hại các ngươi, xin ba vị lập tức đá hắn xuống đất.
Chúng ta nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ba vị!"
Lúc này, nàng phát lời nguyền ngay trước mặt mọi người, để mỗi thiện dân ở Tiên Trang nghe tin mà đến đều có thể nghe rõ.
Những thiện dân này vây xung quanh Thẩm gia, hàng nghìn người trên trời dưới đất nhìn chăm chú vào Vân Lam, cũng nhìn chằm chằm những người từ ngoài đến khác.
Trong không gian nghiêm túc lặng như tờ, lời nguyền phát ra được mười giây, không có phản ứng gì.
Hoàn toàn không linh nghiệm giống như khi Hoa Linh Cơ nói nhỏ nhẹ trước đó.
Nàng không khỏi biến sắc mặt: "Sao lại mất linh rồi? Chẳng lẽ không thể nói lớn tiếng sao? Không nên chứ…”
Vân Lam đang lo lắng lập tức hét lên: "Thấy chưa, không có vong hồn công kích tại hạ, chứng minh tại hạ không liên quan đến cái chết của ba người Thẩm gia! Tại hạ bị ác ma hãm hại!"
Bạch Mộng Lâm vẫn luôn đứng phía sau Vân Lam, lớn tiếng nói với Sở Huyền Dịch: "Đại sư huynh, có thể là ác ma ẩn thân trong chúng ta đã không còn cơ hội ra tay!"
Giữa đủ loại suy đoán, Sở Huyền Dịch bình tĩnh hỏi một câu: "Nếu là ác ma quấy phá thì tại sao chuông Dẫn Hồn lại rung lên? Lẽ nào ác ma theo chúng ta vào Tiên trang là một vong hồn à?"
Tầng tầng băn khoăn, người người nhức đầu.
Ngay khi mọi người đang bị đủ loại suy đoán nhiễu loạn đến cau mày không nói gì thì Phương Mộ Tiên bỗng bình tĩnh nói một câu: "Hoa cô nương, lúc ngươi nguyền rủa, có lẽ nên lược bỏ xưng hô."
Hoa Linh Cơ nhìn Phương Mộ Tiên, thắc mắc: "Lược bỏ xưng hô? Xưng hô gì?"
“Xưng hô của ba người chết ở Thẩm gia.”
"Hả? Tại sao?"
Phương Mộ Tiên không giải thích, mà chỉ nhìn Vân Lam, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ.
Nghe vậy, Y Duyệt sư tỷ nhớ lại, rồi lập tức gật đầu: "Đúng rồi, lần đầu tiên muội nguyền rủa, hoàn toàn không nhắc đến “vong hồn Thẩm gia”, chỉ nói mỗi “vong hồn” thôi! Mà lần thứ hai vừa rồi, muội lại nghiêm túc chào hỏi vong hồn ba người Thẩm gia."
Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Hành Tham: "Vong hồn mà chuông Dẫn Hồn dẫn tới, chưa chắc là vong hồn của Thẩm gia đúng không?"
Hành Tham thoáng suy nghĩ, sau đó gật đầu: "Cũng có thể.
Nếu là ba vong hồn Thẩm gia, thì sẽ tác động đến chuông Dẫn Hồn từ lúc ta tụng niệm Siêu Độ Chuyển Thế Kinh lần đầu tiên."
Mọi người ngẫm nghĩ, mà Vân Lam đang chịu giày vò thì như vớ phải cọng rơm cứu mạng: “Đúng đúng, không thể nào là vong hồn Thẩm gia được.
Tại hạ thật sự không có liên quan đến Thẩm gia mà, sao có thể bị vong hồn Thẩm gia xem là hung thủ giết người được chứ? Chắc chắn là cô hồn dã quỷ nào đó nghe thấy lời nguyền của Hoa Linh Cơ nên tìm tới, đang đùa bỡn chúng ta thôi!"
Mọi người nhíu mày.
Nếu thật là cô hồn dã quỷ rảnh rỗi sinh nông nổi nào đó đang phối hợp với lời nguyền của Hoa Linh Cơ để làm điều ác, thì tại sao lời nguyền thứ hai không linh nghiệm?
Nói tóm lại, xét từ tình hình hiện tại, suy đoán nào cũng có điểm đáng ngờ không giải thích được.
Mọi người chỉ có thể thúc giục Hoa Linh Cơ lần nữa: "Linh Cơ, ngươi nguyền rủa lần nữa đi, nói là vong hồn được chuông Dẫn Hồn dẫn tới."
Tình hình phức tạp khiến đầu óc Hoa Linh Cơ rối bời.
Nàng vốn không nghĩ ra lời nguyền nào phù hợp, nhưng khi nhìn thấy pháp khí tinh lọc trong tay Hành Tham, bỗng nảy ra ý tưởng.
Lúc trước nàng thấy pháp khí này trông có vẻ kỳ quái nên cố ý hỏi qua Hành Tham.
Hành Tham nói, pháp khí tinh lọc này chỉ dùng để tinh lọc vong hồn.
Bởi vì rất nhiều vong hồn ôm oán niệm và sát khí mà chết, mang theo oán niệm và sát khí đó đầu thai chuyển thế, kiếp sau chắc chắn sẽ là một tên ác nhân làm xằng làm bậy.
Cho nên lúc Minh Phật tông siêu độ vong hồn, trước tiên sẽ dùng pháp khí tinh lọc để tinh lọc vong hồn, đưa vong hồn trong sạch, tinh khiết tiến vào lục đạo luân hồi.
Hoa Linh Cơ suy đi nghĩ lại, quyết định dùng phương pháp khéo léo.
Nàng vươn tay, đoạt lấy pháp khí tinh lọc từ trong tay Hành Tham rồi giơ cao lên: "Vong hồn tác động đến chuông Dẫn Hồn, ngươi có nhìn thấy pháp khí tinh lọc trong tay ta không? Nếu như ngươi và Vân Lam thật sự có thù hận, xin ngươi nhập vào pháp khí này! Chứng minh oán hận của ngươi với chúng ta!”
"Nhưng ngươi cần phải biết, sức mạnh tinh lọc của pháp khí sẽ khiến vong hồn đau đớn không thôi, thậm chí còn làm suy yếu lực lượng oán niệm của ngươi, khiến ngươi không thể đầu thai.
Nhưng ta dùng thiên phú của mình bảo đảm, sẽ không khiến ngươi bị thương quá nặng!”
Hành Tham nghe nàng nói xong thì nghi ngờ nhìn nàng, vừa định hỏi nhỏ, nhưng ai ngờ Hoa Linh Cơ vừa giải thích và cam đoan xong, pháp khí tinh lọc trong tay nàng chợt lóe lên một tia sáng xanh!
Pháp khí chậm rãi chuyển động, bắt đầu tinh lọc vong hồn trong đó.
"Thật sự có vong hồn tiến vào pháp khí!"
Hoa Linh Cơ lập tức vui mừng khôn xiết, giải thích với những người còn chưa kịp phản ứng: "Ta nói pháp khí này sẽ làm vong hồn đau đớn là nói bừa đấy! Nếu như là ác ma, hoặc là cô hồn dã quỷ nào đó đang trêu đùa chúng ta thì chắc chắn sẽ không nhập vào pháp khí! Chỉ có vong hồn thật sự muốn báo thù mới có thể xông vào không chút do dự!”
“Cho nên không phải là ác ma, mà là có vong hồn thật! Hơn nữa còn là vong hồn có thù với Vân Lam!”
Thì ra là thế! Mọi người chợt hiểu ra, cảm khái khen nàng nhanh trí!
"Hoa cô nương lợi hại quá, suy nghĩ rất nhanh nhạy!"
Trong đám người ngạc nhiên có mấy người bình tĩnh thờ ơ.
Dịch Việt Thăng tiếc nuối nói: "Ai da, ta còn tưởng cuối cùng đã có thể tìm được ác ma chứ."
Vân Lam vẫn đang bị canh chừng nghiêm ngặt thì nghi ngờ không chừng: “Không phải ác ma làm loạn, cũng không phải vong hồn Thẩm gia, hay cô hồn dã quỷ đùa bỡn, mà là vong hồn có thù oán với ta sao? Sao có thể chứ… Không thể nào!”
Hành Tham đến gần pháp khí tinh lọc, quan sát rồi nói: "Hồn lực thấp, ác khí cực nhỏ, lúc còn sống là một người lương thiện nhưng lại chết oan chết uổng.
Giống với ba vị Thẩm gia."
“Nói không chừng là vong hồn đứng ngoài quan sát thấy ba người Thẩm gia bị giết nên muốn đòi lại công bằng cho bọn họ, hoặc là tổ tiên của Thẩm gia không chuyển thế, vẫn luôn chăm sóc con cháu đời sau, nên muốn báo thù cho ba người Thẩm gia!”
Nghe những lời Hà Minh Tước nói, vẻ mặt nhẹ nhõm của mọi người lại trở nên căng thẳng.
"Đúng đúng đúng, đều có khả năng, cũng không thể loại bỏ hiềm nghi Vân Lam là ác ma!"
Vân Lam vốn đang mê man hoảng hốt nghe được câu nói này, cảm xúc bất an và suy nghĩ hỗn loạn dâng lên đến cực điểm, tức giận hét lên: “Ta không giết người Thẩm gia! Sao lại không tin ta!!!! "
Mấy ngàn người bị tiếng rống dọa giật mình, nhìn Vân Lam như thể chó cùng rứt giậu, tâm trạng phức tạp.
Đại Tư Mệnh im lặng hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như lão phu có thể đột phá Nguyên Anh, học được Nhiếp Hồn Thuật, ta sẽ rút ký ức từ trong đầu của hắn ra xem rốt cuộc là có chuyện gì!"
Lúc nói lời này, ông ta nhìn Sở Huyền Dịch.
Đại Tư Mệnh có thể cảm nhận được tu vi của Sở Huyền Dịch cao hơn mình, chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh.
Mọi người đều cảm nhận được ý bức bách của Đại Tư Mệnh, các đệ tử Tử Tiêu cung lập tức mắng: “Nhiếp Hồn Thuật làm tổn thương linh đài, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Há có thể để thủ tịch đệ tử của Tử Tiêu cung bọn ta chịu cực hình này vì một tội danh chưa rõ chứ?”
"Đúng! Ai dám đả thương Vân quân, bọn ta chắc chắn sẽ phản kháng tới cùng!”
"Sở quân, ngài phải suy nghĩ kỹ! Chúng ta đều là danh môn chính phái, nếu vì ác nhân hãm hại mà nội đấu, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao!"
Nhiếp Hồn Thuật là cực hình đối với mỗi người tu chân, tương đương với bị thiên lôi đánh từ trên xuống không tha chỗ nào.
Nếu người thi triển có hơi vô trách nhiệm thì đối tượng bị nhiếp hồn sẽ biến thành kẻ ngốc, linh đài vỡ nát, không thể tu luyện nữa.
Sở Huyền Dịch lắc đầu: "Nếu không có chứng cứ chắc chắn thì ta sẽ không ra tay tàn nhẫn với Vân quân.
Nhưng ta xin ba người Tử Tiêu Cung suy nghĩ kỹ, dưới tình huống hiện tại, phải giải vây cho Vân quân thế nào đây?"
Trong khi mọi người đang thảo luận làm thế nào để chứng minh Vân Lam vô tội thì Hoa Linh Cơ nhìn chằm chằm vào pháp khí tinh lọc, cau mày suy nghĩ.
"Hành Tham, các ngươi dùng pháp khí siêu độ vong hồn, có pháp khí nào có thể câu thông nói chuyện với vong hồn không?"
Hành Tham lắc đầu: "Muốn câu thông nói chuyện với vong hồn cần phải có linh khí có thể liên thông hai giới hư thực với nhau.
Cho dù lúc này có linh khí như vậy thì tu vi của chúng ta cũng không thể thúc giục được."
"Hai giới hư thực..."
Trong pháp khí tinh lọc, ánh sáng xanh lập lòe, phản chiếu vào mắt Hoa Linh Cơ, giống như một tấm màn mỏng.
Nhìn nó, nàng khẽ thở dài một hơi, trả lại pháp khí cho Hành Tham rồi nhanh chóng chạy đến bên Phương Mộ Tiên.
"Giúp ta bố trí một kết giới cách âm."
“Được.”
"Ôi trời, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với Phong Ma Bình, tránh xa ta ra, đừng khiến người ta nghi ngờ!"
Phương Mộ Tiên rất thất vọng: "Ta sống sờ sờ ở đây mà ngươi không nói với ta, lại tìm gió nói chuyện.
Hừ."
Hoa Linh Cơ cười gượng mấy tiếng, chờ Phương Mộ Tiên đi rồi, nàng che miệng giả vờ như đang suy nghĩ, nhưng thực ra là đang nói chuyện với Phong Ma Bình.
"Phong Ma Bình, ngươi có ở đó không?"
"Ta vẫn luôn ở cạnh ngươi."
Hoa Linh Cơ nhăn mũi: "Đồ lưu manh."
Phong Ma Bình:...!
"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi có thể cảm nhận được vong hồn này không?"
"Không chỉ cảm nhận, ta còn có thể thấy nó.
Vong hồn giống như hơi nước bốc hơi."
Còn có thể nhìn thấy cơ á? Hoa Linh Cơ vô cùng kinh ngạc: "Là nam hay nữ?"
"Vong hồn không có giới tính và hình dạng.
Chỉ khi vong hồn hiện hình ở thế giới thực mới có giới tính và hình dạng dựa theo ngoại hình kiếp trước."
"À, ra là vậy.
Vậy ngươi có thể câu thông nói chuyện với nó không?"
"Không thể, vong hồn đã rất yếu rồi.
Vong hồn cần phải tu luyện đến mức nói được thì mới có thể giao tiếp với những sinh mệnh khác.
Ví dụ như, ta có thể giao tiếp với Nha Nữ ngươi, nhưng ta không thể giao tiếp với đám chim quạ bình thường."
Hoa Linh Cơ nửa hiểu nửa không: "Ồ...!ừm, ta muốn hỏi cái gì nhỉ? À, đúng rồi, Phong Ma Bình, ta muốn hỏi, ngươi có thể nhìn thấy người sống và cả người chết, vậy chẳng phải là ngươi có thể qua lại hai giới hư thực sao?"
"Đúng vậy.
Thật ra, hai giới hư thực chỉ là theo cách nói của các ngươi thôi.
Đối với ta mà nói, không có hai giới hư thực.
Ta là khí lưu, đâu đâu cũng đến được, chỗ nào cũng là một giới."
Hoa Linh Cơ bĩu môi.
Xem ngươi đắc ý kìa! Có giỏi thì ra ngoài không gian đi!
Nhưng dù không ra ngoài không gian, nàng vẫn phải bội phục.
Hoa Linh Cơ vô cùng kinh ngạc: "Thật là lợi hại! Phong Ma Bình, ngươi còn bao nhiêu bất ngờ mà ta chưa phát hiện ra nữa vậy!"
Phong Ma Bình:...!
"Nếu ngươi lợi hại như thế thì lát nữa nhờ ngươi phối hợp với ta!"
"Đương nhiên, Nha Nữ không cần khách sáo như vậy."
“Haha, ta cũng chỉ đang lịch sự thôi.”
Đang khi mọi chuyện rơi vào bế tắc, mọi người hết đường xoay xở thì Hoa Linh Cơ lon ton chạy đến bên cạnh Sở Huyền Dịch.
"Đại sư huynh, ta có cách!"
Sở Huyền Dịch hơi bất ngờ: "Thật sao? Cách gì?"
“Huynh cho muội một viên đá Lưu Ảnh!”
Sở Huyền Dịch không chút do dự lấy một viên đá Lưu Ảnh ra đưa cho Hoa Linh Cơ, Hoa Linh Cơ xua tay: “Linh lực của ta quá ít, không thể kích hoạt được.
Đại sư huynh cầm đi, lát nữa nhớ kích hoạt nó.”
Nghe vậy, Sở Huyền Dịch khẽ nhíu mày: "Muội muốn ta ghi lại cái gì?"
Dưới ánh mắt của mọi người, Hoa Linh Cơ nói với pháp khí tinh lọc trong tay Hành Tham: “Vong hồn này, ta có một cách, ngươi có thể để ký ức oán hận của mình vào trong gió.
Để gió truyền đạt thay ngươi, đưa ký ức của ngươi vào đá Lưu Ảnh.
Làm vậy thì chúng ta sẽ có thể biết được oán hận của ngươi rồi!"
Lo lắng vong hồn nghe không hiểu, nàng còn nói lại ba lần liên tục.
Sau đó mới ra hiệu bảo Hành Tham thả vong hồn ra khỏi pháp khí tinh lọc.
Đồng thời lẩm bẩm niệm: "Gió à, ta cũng không biết nên chúc phúc hay nguyền rủa ngươi nữa.
Nếu ngươi có linh thì tự cân nhắc đi."
Mọi người:...!
Sau khi ánh sáng của pháp khí tan biến, mọi người đang cảm thấy không thể chờ đợi được nữa bỗng kinh ngạc phát hiện có những cơn lốc nhỏ lần lượt xuất hiện, khuấy động hư vô trong không trung!
Giống như những gì Hoa Linh Cơ đã nói, thu giữ ký ức của vong hồn tản ra trên không trung.
Chẳng mấy chốc, từng cơn gió xoáy tụ vào đá Lưu Ảnh trong tay Sở Huyền Dịch.
Thấy vậy, Sở Huyền Dịch lập tức thúc giục đá Lưu Ảnh, hút từng cơn gió xoáy vào trong.
Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, đây không phải gió hư không, trong gió thật sự có cái gì đó!
Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đá Lưu Ảnh đầy mong đợi, Hoa Linh Cơ cũng không ngoại lệ.
Thật lâu sau, gió xoáy trên không trung biến mất, Sở Huyền Dịch lập tức giơ tay cầm lấy đá Lưu Ảnh lên, giọng điệu hơi kích động nói: "Tụ vào xong rồi!"
"Mau, mau, thả ra đi!”
Đại Tư Mệnh hét lên, đồng thời khiến cho thiện dân của Hoa Cái Tiên trang luống cuống thúc giục.
“Mau thả ra đi! Chân tướng sắp rõ ràng rồi!”
Sở Huyền Dịch lật đá Lưu Ảnh, thúc giục lần nữa, một chùm sáng hư ảo chiếu lên bầu trời.
Trong nháy mắt, một bức tranh xuất hiện, là núi Mệnh Lý ở Hoa Cái Tiên trang!
Trong hình hiện lên ba tấm bia đá Mệnh Lý.
Mấy người Hoa Linh Cơ nhìn thấy thì đều ngạc nhiên.
Trong số bia đá Mệnh Lý có một cái bọn họ đã từng tế bái, là bia đá Mệnh Lý của Nguyệt Liên Nhi!
Hai tấm còn lại là của cha mẹ Nguyệt Liên Nhi.
Lúc này, trong hình, một giọng nữ không biết từ đâu vang lên: "Cha, mẹ, hai người đi rồi, con cũng không còn gì để lo lắng nữa, con đã quyết định sau này sẽ ở lại ngoại giới.
Tấm bia đá Mệnh Lý quả nhiên không sai, nói con sẽ rời khỏi Tiên trang, con rời khỏi thật.
Nó không ghi khi nào con quay về, quả thật con cũng không muốn quay về đây nữa.”
“Con biết số phận của mình, nhưng không thể thay đổi nó, con chỉ có thể gian nan tìm cách giải thoát, rồi đau đớn chấp nhận sự sắp đặt của số mệnh.
" Con không muốn trải qua nỗi đau này lần nào nữa."
Nguyệt Liên Nhi vuốt ve tấm bia đá Mệnh Lý của mình, giọng điệu trống rỗng: "Đối với người đã chấp nhận vận mệnh như con mà nói, rời khỏi Tiên trang để trải nghiệm tương lai chưa được tiết lộ có lẽ là lựa chọn tốt nhất."
Người trong Hoa Cái Tiên trang lẳng lặng nhìn hình ảnh trong đá Lưu Ảnh, mới hoàn hồn lại: "Vậy mà lại là Nguyệt Liên Nhi, tức là… vong hồn này là Nguyệt Liên Nhi!"
Có người nhìn Vân Lam: "Nhưng sao Nguyệt Liên Nhi lại ra tay với người này? Nếu người này không được Nguyệt Liên Nhi tin tưởng, sao có thể được Nguyệt Liên Nhi cho máu dẫn đường, còn tốt bụng mang thi thể Nguyệt Liên Nhi trở về Tiên trang?”
Sắc mặt Vân Lam tái nhợt, nhìn chăm chăm vào hình ảnh: "Không, không có khả năng! Vong hồn kia không thể là Nguyệt Liên Nhi được..."
Bạch Mộng Lâm khó hiểu: "Tại sao không thể?"
“Bởi vì!” Vân Lam hơi trợn mắt, kinh ngạc nhìn những người xung quanh đang quan sát mình một cách đề phòng: “Bởi vì… Nếu vong hồn là Nguyệt Liên Nhi, thì sao nàng ấy lại tấn công ta? Sao nàng ấy không hiện thân sớm hơn?"
Bạch Mộng Lâm nhíu mày nhìn Vân Lam: "Bây giờ chàng đang rất sợ à?"
“Không phải!”
Mi tâm của Bạch Mộng Lâm khẽ giật giật, tay để sau lưng lấy pháp khí ra, đề phòng bất kỳ tình huống nào.
Ngay khi ký ức của Nguyệt Liên Nhi vừa xuất hiện, hầu hết mọi người đều nhìn Vân Lam với ánh mắt không thiện cảm.
Trong ảnh, ký ức Nguyệt Liên Nhi rời khỏi Hoa Cái Tiên trang chỉ thoáng qua.
Sau khi nàng ấy đến ngoại giới, bởi vì tuổi đã cao, thiên phú bình bình, tu vi yếu ớt nên không có cơ hội vào tông môn, đành phải làm một tán tu.
Mặc dù trong Hoa Cái Tiên trang Nguyệt Liên Nhi với tu vi Trúc Cơ kỳ là nhân vật kiệt xuất, nhưng ở ngoại giới nàng ấy chỉ là một nữ tu cấp thấp tầm thường.
Tu hành, gặp nạn, du ngoạn, vì có chút nhan sắc mà gặp phải tai họa bị người ta thèm muốn...!Nàng ấy đã trải qua rất nhiều chuyện chưa từng trải qua ở Hoa Cái Tiên trang.
Ngay khi Nguyệt Liên Nhi nghĩ rằng mình sẽ sống như vậy đến cuối đời thì nàng lại gặp thủ tịch đệ tử của Tử Tiêu cung, Vân Lam.
Vẫn là chiêu anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích.
Trong trí nhớ của Nguyệt Liên Nhi, Vân Lam tao nhã, tuấn