Thân Tống Hạo khẽ
cười, ôm chặt cô vào trong lòng. Hoan Nhan không nhìn thấy được nét mặt
mệt mõi của anh, tâm tình thoáng buông lỏng một chút. Lúc này cô mới
phát hiện mình phát lạnh, run cầm cập.... “Lạnh quá...” Hoan Nhan nép
mình sâu vào trong ngực anh, nũng nịu nhẹ nhàng nói.
“Ướt đến
không còn chổ nào khô, không lạnh mới là lạ. Nhanh đi tắm, ngâm nước
nóng một hồi sẽ bớt lạnh.” Thân Tống Hạo cưng chiều đưa tay nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô. “Em đến công ty tìm anh có chuyện gì không?”
“Thấy anh vội vã đi, em ở nhà cũng lo lắng ngồi không yên nên đến đây xem
thử.” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ông xã, thật không có chuyện gì sao?”
“Dĩ nhiên rồi, em xem chồng em lăn lộn trên thương trường nhiều năm như
vậy, lúc nào thì có chuyện gì áp chế được anh?” Anh gượng cười, sợ cô lo lắng.
“Ừm, em tin tưởng anh, ông xã.” Hoan Nhan từ trong ngực
anh ngước đầu lên, ngón tay sờ vào khoảng ướt trước ngực anh, nâng lên
khuôn mặt tươi cười nói: “Ông xã, anh cũng ướt...”
“Muốn anh tắm
cùng em?” Anh cười nắm lấy khuôn mặt cô, cùng một chổ với cô cười cười
nói nói, cảm thấy những phiền muộn trong lòng giảm bớt rất nhiều.
“Em mới không muốn.” Hoan Nhan xoay người đẩy cửa phòng tắm ra, nhưng chưa
khóa lại. Thân Tống Hạo nhìn thấy không khỏi nở nụ cười, nhìn bộ đồ nửa
người phía trên mình đã bị ướt, thuận tay cởi áo khoác ra: “Nhan Nhan,
anh đến đây....”
Lúc xoay người đóng cửa, cô chợt tiến lại phía sau anh ôm chầm lấy: “Ông xã, em yêu anh.”
“Sao đột nhiên nhớ tới lại nói vậy?” Anh cầm tay cô, giọng nói hơi run rẩy một chút.
“Em chỉ muốn anh yên tâm, không phải lo lắng, em vẫn sát cánh cùng với anh. Cho nên anh an tâm lo công việc, không cần để ý chuyện ở nhà.” Cô áp
sát mặt vào lưng anh, nhẹ nhàng nỉ non.
Thân Tống Hạo cảm thấy nhịp tim đập càng lúc càng nhanh hơn, anh nắm chặt tay cô: “Nhan Nhan, anh biết rồi.”
Cô thông minh như thế, biết anh gặp chuyện khó khăn, cũng không mang phiền phức gì cho anh, chỉ dùng phương thức của mình để cho anh yên tâm, tỉnh táo không nhụt chí, nổ lực vì người thân mình vượt qua bất kỳ cơn sóng
gió nào. Cô như vậy, hỏi ai lại không yêu mến?
“Hắt xì!” Hoan
Nhan chợt nhảy mũi thật to, cô cười khanh khách đem mặt cọ xát vào lưng
anh: “Ông xã, nước mũi dính đầy trên người anh rồi nè....”
Nói chuyện huyên thuyên, cô không để lộ ra mình mới lau nước mắt, mĩm cười thản nhiên ngước mặt nhìn anh.
“Anh tình nguyện để em lau vào.” Anh cúi đầu, không thèm để ý chút nào hôn
cô: “Nhan Nhan, anh yêu em. Cả đời này, chúng ta không chia xa nữa. Nếu
có chết, anh cũng muốn được chôn cùng em.”
“Nói bậy!” Hoan Nhan tức giận trừng mắt nhìn anh, thế nhưng anh vẫn không để ý đến cười cười, nét mặt thỏa mãn nhìn cô.
Tắm đến cuối cùng, một cách tự nhiên cô lại bị anh ăn sạch sành sanh. Vùi ở ngực anh, cảm nhận được anh từng hồi một cuồng mãnh chạy nước rút,
tiếng nước chảy ào ào, văng ra khắp nơi. Suy nghĩ của cô bắt đầu trôi
theo gió, bám vào đầu vai cường tráng của anh, mặc cho mình hòa nhịp
cùng anh,để anh dẫn dắt.... Cảm giác thật tuyệt vời.
“Em mệt
không?” Sau một hồi hoan ái, đến tận cùng anh vẫn ở trong cơ thể cô
không muốn ra ngoài, cằm gát tại hõm vai cô, hai người nói chuyện nhát
gừng.
“Mệt quá đi... Cả người như muốn rời ra từng đoạn.” Hoan
Nhan tựa vào trong ngực anh, mà bàn tay của anh lại không an phận, xấu
xa che úp vào bộ ngực trắng nõn của cô, nụ hồng mềm mại lại vụt lên cao. Thật xấu hổ vô cùng, bây giờ ban ngày ban mặt, chẳng phải buổi tối lại
làm chuyện mờ ám này.
“Em muốn đi ra ngoài.” Hoan Nhan cúi đầu
nói lắp bắp. Nhìn ngón tay thon dài của anh vẫn ở trên bầu ngực trắng
như tuyết của mình, tạo thành tương phản rõ nét,
không tránh khỏi mặt đỏ tim đập nhanh.
“Nghĩ ngơi thêm một lát nữa rồi em về nhà đi. Mấy ngày này anh bộn bề nhiều việc. Trước tiên em có thể về nhà Duy An, ở
đó cùng với ba mẹ.”
Anh săn sóc, phân phó mọi việc cho cô, lại
khiến cho cô sinh lòng bất mãn, quay mặt lại trừng mắt nhìn anh: “Mẹ
nói, mỗi ngày anh phải tan ca về nhà đúng giờ!”
“Để qua mấy ngày
này có được không? Ngoan....” Anh cười nhìn cô, thích cô đeo dính mình
như vậy. Nếu như lần này Thân thị vượt qua khó khăn, anh thật muốn chắp
tay, dứt khoát giao tặng công ty lại cho chú của mình, còn bản thân thì
cùng với Nhan Nhan thong dong tháng ngày bên nhau.
“Cũng được...” Hoan Nhan không vui xoay người lại, tựa đầu vào vai anh: “Vậy bao lâu em mới có thể gặp lại anh?”
“Bé ngốc à, anh không phải không đi tìm em, rãnh rỗi anh sẽ chạy đi tìm em
và Noãn Noãn. Yên tâm đi, đối với anh, em và con mới là quan trọng
nhất.” Trong lòng anh thầm thở dài một hơi, cho tới giờ phút này anh mới hiểu rõ, mình cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng mong muốn có một mái ấm gia đình ấm áp.
Mà hiện tại anh thật bấp bênh, làm thế nào cho người yêu mình yên tâm dựa vào?
Thay quần áo sạch xong, lại cùng ăn trưa với anh, Hoan Nhan mới ngoan ngoãn
nghe theo sự sắp đặt của anh để tài xế đưa cô về nhà. Xe chạy còn chưa
về đến biệt thự của hai người, điện thoại của cô chợt réo vang. Cô nhấn
nút nghe, là do Thích Dung Dung gọi tới.
Bà không nói gì nhiều,
chỉ muốn cô mau chóng tới gặp mặt. Giọng nói nghe không được vui vẻ lắm, cùng với người hôm qua nói chuyện với cô thật giống như hai người.
Trong lòng Hoan Nhan hơi thấp thỏm, mẹ chồng cô từ trước tới giờ không
nhìn xa nhiều, lần này bà lại muốn gì?
Lúc đến nhà họ Thân, vừa
đúng lúc tạnh mưa, Hoan Nhan xuống xe đi vào phòng khách. Thích Dung
Dung và Thân Thiếu Khang đều ở đây, nét mặt hai người đều nghiêm nghị.
Thấy cô đi vào, ngay cả một câu hỏi han cũng không có!
Thấy một
xấp giấy để trên bàn trà, Hoan Nhan liếc mắt nhìn cũng không để ý đến,
chỉ dịu dàng chào hỏi: “Cha, mẹ hai người tìm con có chuyện?”
“Nhan Nhan, trước hãy ngồi xuống.” Thân Thiếu Khang mới vừa cất tiếng, Thích
Dung Dung vừa nặng nề để ly trà xuống bàn vừa liếc nhìn ông: “Ngồi cái
gì mà ngồi, ông nói nhiều quá!”
Thân Thiếu Khang thở dài, thương hại liếc nhìn Hoan Nhan, cũng không lên tiếng nữa.
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoan Nhan cũng không ngồi, chỉ cảm thấy thái độ của bà khiến cô thêm bất an.
“Tự mình xem đi! Xem mình làm ra chuyện tốt gì, ta biết, cái người phụ nữ
này căn bản cũng không hiền lành gì. Hừ, còn gạt ta! Cô muốn cho nhà họ
Thân chúng ta không con không cháu mà!” Thích Dung Dung vừa giận dữ
mắng, vừa đem xấp hồ sơ bệnh lý thật dày quăng tới trước mặt Hoan Nhan