Thích Dung Dung vừa
hung hăng mắng, vừa cầm một xấp bệnh án thật dầy quăng lên trước mặt
Hoan Nhan..."Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Hoan Nhan không hiểu ra sao,
cảm giác nóng hừng hực lan truyền khắp gương mặt, cô đưa tay tùy tiện
tóm được một tập giấy dầy dầy, có chút ngỡ ngàng.
Cô giấu
diếm bà cái gì, tại sao bà lại nói cô muốn cho nhà họ Thân không con
không cháu? Cô không phải đã đồng ý với bà, sẽ cùng A Hạo sinh thêm một
đứa bé sao?
Ngón tay giở ra tập giấy tờ thật dầy kia, phía
trên là một đoạn dài toàn những thuật ngữ chuyên nghiệp cô xem không
hiểu, nhưng khi ánh mắt ngừng lại ở những hàng chữ sau cùng như rồng bay phượng múa của thầy thuốc chính là kết luận báo cáo kiểm tra sức khỏe ở trên: vách thành tử cung bị tổn thương quá lớn, ống dẫn trứng bị teo,
buồng trứng bên trái có sẹo. Những triệu chứng này đã chứng tỏ rằng cả
đời này cô không thể nào mang thai được nữa.
Một trận gió
lạnh thổi tới, trang giấy trong tay cô rơi xuống trên mặt đất, tiếng
trang giấy lật vang lên phần phật. Trong lỗ tai cô cũng đột ngột vang
lên từng hồi, từng hồi tiếng ù ù, khiến cô không nghe thấy gì nữa, cô
ngã ngồi trên ghế sa lon mềm mại, lưng cũng trở nên cứng ngắc.
Không trách được, không trách được khi cô nói với Thân Tống Hạo cô muốn sinh
thêm đứa bé, sắc mặt của anh lại lóe lên vẻ mập mờ bất định như vậy,
không trách được thái độ khác thường của anh từng lần từng lần đều kiếm
cớ cự tuyệt cô, thì ra là anh đã sớm biết chuyện này, nhưng vẫn giấu cô. Không thể tiếp tục làm mẹ lần nữa, cô đã mất đi niềm hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ!
"Tại sao cô không nói gì thế? Hừ ? Cô thật là
một người độc ác mà, đã không thể sinh con còn vây quanh A Hạo để lừa
gạt nó, cô cho rằng cô nắm giữ được trái tim con trai tôi, cô sẽ không
phải lo nghĩ gì về cuộc sống sau này? Tôi nói cho cô biết, tôi đẻ nó ra, tôi hiểu nó rất rõ, nó có thể bỏ rơi cô một lần, sẽ có lần thứ hai lần
thứ ba, cô không thể sinh con cũng không sao cả, những cô gái muốn sinh
con cho con trai tôi còn đang xếp thành hàng dài kia kìa, người nào đem
so sánh với cô cũng không hề kém hơn!"
Thích Dung Dung nói
một tràng dài như vậy, miệng khô lưỡi khô, liền uống mấy ngụm nước ừng
ực, vừa ngẩng đầu, lại thấy Hoan Nhan giống như một bức tượng gỗ ngồi ở
chỗ đó, không nói câu nào, trên mặt cũng không có một chút xíu biểu cảm, lòng không kìm được cơn bực tức liền nặng nề vỗ bàn một cái, bà vừa chỉ vào Hoan Nhan vừa mắng mỏ: "Ái chà chà, quả nhiên cô vẫn còn muốn làm
phản mà! Nói thế nào tôi đây cũng là trưởng bối của cô đấy, trưởng bối
nói chuyện với cô, cô liền có thái độ này sao?"
"Bà muốn tôi có thái độ gì đây?" Ngẩng đầu lên, Hoan Nhan thư thả, bình tĩnh nhìn
bà, chậm rãi mở miệng: "Không thể sanh con là lỗi của tôi, nhưng bà nghĩ là tôi muốn như vậy sao? Tóm lại bà mắng tôi cũng được, đánh tôi, hận
tôi cũng được, tôi chỉ biết là, dù tôi chỉ có một đứa con là Noãn Noãn, A Hạo cũng sẽ không buông tay tôi ra nữa đâu!"
"A, ý của cô
là muốn ra oai với tôi sao?" Thích Dung Dung khoanh hai tay lại, hừ một
tiếng lạnh lùng, tiếp tục nói "Tôi cho cô biết, từ trước tới giờ trong
lòng tôi chưa bao giờ coi cô là con, tôi luôn mong muốn A Hạo đuổi cô
đi, để tôi còn có thể bắt buộc nó đi vào khuôn khổ."
"Nếu
như bà cảm thấy có thể làm được như vậy, bà cứ việc quản con trai bà đi, nếu như A Hạo quả thật bởi vì tôi không có cách nào sinh thêm cho anh
ấy một đứa con trai nữa mà nảy sinh ý nghĩ không cần tôi nữa, vậy tôi
đành chấp nhận, chấp nhận mình đã yêu sai người mất rồi!"
Hoan Nhan có chút kích động, cô tùy tiện quơ cái túi đứng lên, bên ngoài
phòng khách, mây đen nặng nề, những giọt mưa lại bắt đầu tí tách rơi
xuống, nhưng Hoan Nhan không muốn nán lại lâu ở trong căn phòng ấy, cô
chỉ muốn rời đi ngay lập tức, vĩnh viễn đi khỏi cái nơi làm cho người ta như bị nghẹt thở kia!
"Cô đứng lại đó cho tôi! Thiếu Khang, ông xem đi, bản tính của người phụ nữ này đều đã lộ ra hết rồi đó, tôi
đã nói, không có người đàn bà nào không tham tiền tài, không có người
đàn bà nào không tham vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Thân chúng ta!
Ông xem một chút thái độ của cô ta, một phụ nữ không
thể sanh con, còn
vọng tưởng an ổn sống ở nhà giàu có? Nghĩ cũng thật là buồn cười!"
"Dung Dung, bà nói ít thôi, chuyện này Nhan Nhan cũng mới vừa mới biết, trong lòng con bé cũng đã rất khó chịu rồi." Thân Thiếu Khang thở dài, nói
thật ông rất hài lòng người con dâu này, chẳng qua là ở những gia đình
danh môn như nhà họ Thân này, việc không thể sinh con, nói chính xác,
không thể sinh được người thừa kế, rất khó có địa vị vững chắc ở gia
tộc, đây cũng là nguyên nhân mặc dù Thích Dung Dung làm chuyện quá đáng, làm cho cho ba mẹ cũng không vui nhưng vẫn còn gắng gượng bảo vệ được
vị trí Thân phu nhân, chẳng qua cũng bởi vì bà sinh cho nhà họ Thân đứa
con trai duy nhất, Thân Tống Hạo mà thôi.
"Thân phu nhân!"
Hoan Nhan tức giận khiến toàn thân run lên, cô vẫn cố nén xoay người lại nhìn lại bà: "Hiện tại A Hạo công việc bận rộn đến bể đầu sứt trán,
Thân thị gặp phải nguy cơ lớn như vậy, bà nếu là đau lòng cho con trai
của mình, cũng không nên đúng vào lúc quan trọng này dồn cho anh ấy thêm ấm ức, bất kể như thế nào, đợi đến khi chuyện này qua đi, bà muốn đối
với tôi như thế nào cũng được, nhưng bây giờ tôi chỉ cầu xin bà đừng có
để cho A Hạo bị lâm vào cảnh lửa cháy lại bị đổ thêm dầu nữa!"
"Nhan Nhan nói rất đúng! Hiện tại chuyện dù lớn chừng nào đi nữa cũng không
to bằng mối nguy cơ hiện nay của chúng ta, Dung Dung à, bà nên phân phải trái cái gì nặng, cái gì nhẹ cho rõ ràng, nếu như Thân thị kết thúc,
chúng ta cũng không thể sống yên ổn, đến lúc đó sẽ phải làm sao đây?
Chuyện này trước hết cứ tạm gác lại đã, cũng không cho phép bất kỳ ai ở
trước mặt A Hạo nói ra nửa chữ! Còn nữa, Dung Dung bà hãy mang cổ phần
của mình ra đây, còn tôi cũng mang toàn bộ cổ phần của tôi để toàn lực
ủng hộ cho A Hạo."
Thích Dung Dung vừa nghe thấy lời nói
này, không khỏi nhíu mày lại, hướng về Thân Thiếu Khang, bà chanh chua
mở miệng kể khổ: "Thân thị cũng không đến nỗi phải thất vọng như vậy
đâu, cổ phần của tôi ông đừng có mơ tưởng động đến một phân. Cho dù cha
của ông lúc còn sống cũng không muốn gặp tôi, tôi cũng sẽ không đáp ứng
chuyện này, nhà họ Thân từ trước tới nay chưa từng nghe nói phải dựa vào phụ nữ để thoát ra khỏi khó khăn! Tôi còn có bữa tiệc nên đi trước!
Chuyện này trước hết tôi tạm gác lại, nhưng đợi đến khi mọi việc xong
xuôi tôi sẽ cùng cô tính toán sau!"
Thích Dung Dung dứt lời, liền xoay người đi lên lầu trang điểm, Hoan Nhan nhìn bà rời đi, lại
nghe bà đồng ý tạm thời không đi nói cho A Hạo biết chuyện cô đã biết
mình không thể mang thai được nữa, lúc này cô mới thở phào một hơi nhẹ
nhõm, xoay người lại, thấy Thân Thiếu Khang mi tâm nhíu chặt, ngồi ở chỗ đó thở dài không ngừng, nàng gượng cười: "Ba, con đi về trước, ba hãy
tự chăm sóc mình cho tốt."
Cô nói xong, không đợi Thân Thiếu Khang trả lời, liền sải bước đi ra khỏi phòng khách. Những lời nói lạnh nhạt lẫn làn gió lạnh buốt như đọng lại trên mặt của cô, cô chỉ cảm
thấy lỗ chân lông trên thân tựa hồ cũng run run một cái, khí lạnh từ
lòng bàn chân, một đường quanh co lan đến buồng tim, khiến cô cảm thấy
lạnh không chịu nổi.
Khi về đến nhà, quần áo trên người có
vài chỗ bị dính ướt đã được hệ thống sưởi ấm trong xe hong khô. Cô chợt
nhớ ra, vừa mới rồi khi đến nhà họ Thân cô không nhìn thấy Noãn Noãn.
Hôm nay là Chủ nhật, trời lại mưa to, ngày hôm qua Thích Dung Dung liền
đem Noãn Noãn đón đi, mà nơi đó lại không thấy Noãn Noãn, vậy con bé
hiện đang ở nơi nào đây?