“Anh ta yêu một
người phụ nữ, vì người này đừng nói là một Thân thị, nếu muốn cái mạng
anh ta , thì mắt nháy cũng không cần nháy, anh ta cũng cam tâm tình
nguyện. Anh nói xem, anh ta mê muội nữ sắc như vậy, không phải điểm yếu
là gì?”
Trên mặt Lâm Thiến đang cười, nhưng trong tiếng nói lại
mang theo ghen ghét. Đặng Quang Duệ hình như nhìn ra một chút đầu mối,
hắn thấp giọng cười hai tiếng: “Thế nào, cô ghen à? Sao lại hao tâm tổn
trí muốn hủy đi Thân thị, có phải bởi vì Thân Tống Hạo yêu người khác,
trong lòng cô thấy khó chịu?”
“Anh nói lung tung cái gì thế!” Nét mặt Lâm Thiến hơi rối loạn, cô lập tức đứng lên cầm lấy túi xách đi ra
ngoài: “Tóm lại, hiện giờ tôi và anh như châu chấu trên một sợi thừng,
lần này anh phải giúp tôi…. Lâm Thiến tôi nếu mất cái mạng này, cũng kéo anh theo luôn!”
Cô quay người bước ra, tiếng giày cao gót nện
lộp cộp dần dần đi xa. Đặng Quang Duệ nhất thời chán nản, ngơ ngẩn ngồi
trên ghế sa lon. Hắn luôn luôn cho rằng mình làm việc kín đáo, chưa bao
giờ bị người bắt được nhược điểm vì chuyện nam nữ. bởi từ trước đến giờ
hắn cũng biết đạo lý đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma, huống chi số quan
viên bị mất chức vì phụ nữ hắn thấy không phải là ít. Ngược lại, thật
không ngờ tới, người thư ký mà hắn coi trọng nhất, cũng là người tình mà hắn thích nhất, thế nhưng lại đâm sau lưng hắn một nhát chí mạng.
Nếu như hiện tại hắn bỏ qua cho Thân thị, ả đàn bà đê tiện kia dám đem băng hình ghi lại cảnh họ làm tình với nhau, gởi cho các cấp lảnh đạo, thì
cả đời này cũa hắn coi như xong rồi. Nhưng nếu như làm theo lời ả ta
nói, sợ rằng cửa bí thư Từ kia, bất luận thế nào đều không qua được.
Trầm ngâm một chút, Đặng Quang Duệ hình như nghĩ tới điều gí, trong đầu
hắn chợt lóe lên ý tưởng, lập tức gọi điện thoại đến nhà bí thư Từ.
“A Hạo, tối nay về nhà đi, Noãn Noãn nói nhớ con, muốn được ăn cơm tối với con đấy.” Thân Tống Hạo sắp đến giờ tan tầm, thì nhận được điện thoại
của Thích Dung Dung. Bởi vì mấy ngày nay chuyện có chuyển biến, bên kia
bí thư Từ trả lời đặc biệt khẳng định. Tâm tình Thân Tống Hạo tốt lên
rất nhiều, nhận được cuộc điện thoại này trong lòng càng thêm vui vẻ,
con bé Noãn Noãn nhớ anh rồi sao?
“Con đi đón Nhan Nhan rồi sẽ
về nhà.” Anh vừa nói điện thoại, vừa cất bút đi, đứng lên lấy áo khoác
rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
“Ôi chao, Nhan Nhan có điện thoại
tới, nói Văn Tĩnh tìm con bé có chuyện gì đấy, hơn nữa Nhan Nhan mà đến
đây, Noãn Noãn lại chỉ quấn lấy mẹ nó thôi. Con hôm nay mua một ít đồ
chơi, thêm vài bộ váy xinh đẹp mang về nhà, đưa cho Noãn Noãn để lấy
lòng con bé.”
“Vậy cũng tốt.” Thân Tống Hạo hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý, sau đó tắt điện thoại.
Trên đường lái xe về nhà, đúng lúc chạy ngang qua một trung tâm bách hóa rất lớn, anh dừng xe lại. Một mình vào cửa đi dạo hồi lâu, mua một đống to
nào đồ chơi dễ thương lại thêm mấy chiếc váy bé bé xinh xắn. Con gái
sang năm vào lớp một rồi, càng lớn càng xinh đẹp hơn. Anh nhớ tới đứa bé kia, trong lòng ngọt như được uống mật.
Lúc về đến nhà, nhìn
thấy một cô bé nho nhỏ đang nằm úp sấp cạnh cửa lớn nhìn ra ngoài. Nhìn
thấy xe anh chạy vào cổng, cô bé rõ ràng hơi bị kích động, bật dậy chạy
mấy bước ra đón, rồi lại hơi phân vân cắn ngón tay đứng tại chộ.
“Bé cưng, hôm nay có ngoan không?” Vừa xuống xe, anh liền chạy đến ôm Noãn
Noãn bế bỗng lên cao, Noãn Noãn vừa sợ vừa thích, cười khanh khách không ngừng: “Chú, chú thật là cao…. Noãn Noãn sợ.”
Cô bé nhắm mắt lại cười
không dứt, Thân Tống Hạo nghe tiếng cười kia, cảm thấy tất cả mọi
phiền não trong khoảnh khắc tan biến mất. Ôm con gái vào ngực, hôn một
cái thật sâu vào mặt con bé: “Cục cưng, có thể kêu ba không?”
Noãn Noãn chu cái miệng nhỏ nhắn, mắt to giảo hoạt nhìn về cái xe sau lưng anh: “Không có quà gì cả, không kêu!”
“Đúng là quỷ nhỏ!” Anh xoa xoa tóc con bé, dịu dàng nhìn con gái: “Ba ôm con
đi vào nhà, rồi bào bác quản gia đi lấy quà cho con có chịu không?”
“Chịu!” Noãn Noãn lập tức mặt mày hớn hở.
“Vậy…. có thể kêu một tiếng ba cho ba nghe?” Anh rèn sắt khi còn nóng, ôm con gái trong tay khẩn trương nói.
Noãn Noãn vểnh cái miệng nhỏ nhắn càng cao lên: “Con không dễ bị mua chuộc
như vậy…. Muốn xem biểu hiện của chú sau này. Đã mấy ngày Noãn Noãn
không nhìn thấy chú , chú không thương con, con mới không cần gọi…”
“Con nha,” Thân Tống Hạo dở khóc dở cười, ai nói con nít thông minh là
chuyện tốt, anh tình nguyện đứa bé này hơi ngốc một tí, sẽ dễ lừa hơn.
“Cha con hai người cứ đứng đó nói chuyện mãi, thức ăn nguội lạnh hết rồi,
mau vào đi.” Nét mặt Thích Dung Dung khác thường, mặc bộ đồ ở nhà ra kêu họ vào.
“Đi thôi, cục cưng bé nhỏ của ba, chúng ta mau vào ăn
cơm.” Ôm con gái đi vào phòng khách, Noãn Noãn nhìn về phía sau: “Sao
không thấy mẹ đâu?”
“Mẹ con đi đến nhà mẹ nuôi Văn Tĩnh.” Véo nhẹ vào mũi con bé, ghen tỵ con chỉ nhớ tới mỗi mẹ mình thôi, không để ý gì đến ba cả.
“Mẹ nuôi Văn Tĩnh mới sinh một em trai nhỏ, mẹ không thương con nữa rồi….Ô, ô….”Noãn Noãn nắm chặt hai nắm tay nhỏ bé, ánh mắt gay gắt giả khóc.
“Được rồi.” Thân Tống Hạo cúi đầu cười thân thiết với con: “Mặc kệ trên thế
giới này có bao nhiêu em bé xinh đẹp đáng yêu, ba mẹ đều chỉ thích Noãn
Noãn, thương nhất Noãn Noãn, được không?”
“Vậy nếu sau này mẹ cũng sinh em trai nhỏ thì sao?” Noãn Noãn nghe vậy liền lập tức hỏi dồn.
“Noãn Noãn là độc nhất vô nhị, là đứa con đầu tiên của ba, nên cực kỳ, cực kỳ thích, thương yêu nhất chính là con.”
“Không được gạt Noãn Noãn.” Con bé mím môi nói, lại muốn khóc.
“Vậy chúng ta ngoéo tay, có được không?” Anh không biết thì ra trước mặt con gái mình, anh hoàn toàn có thể quên thân phận mình, trở thành người
khác.
“Đến đây, a Hạo ngồi ở đây. Tối nay mẹ tự mình xuống bếp
nấu ăn, nhất định phải ăn nhiều một chút!” Chẳng biết tại sao, vẻ mặt
Thích Dung Dung không được tự nhiên, ngạc nhiên hơn là, Thân Thiếu Khang thế nhưng lại không có ở nhà.
“Ba đâu?” Thân Tống Hạo vừa ngồi xuống, vừa mở miệng hỏi.
“Ba con đi xã giao rồi, đây là mẹ cố ý nấu nồi canh cho con, đại bổ! Noãn
Noãn không được uống…., con mau uống nhiều một chút đi, mẹ vẫn chờ bồng
cháu!” Thích Dung Dung vừa cười hì hì nói, vừa múc một tô canh lớn để
trước mặt Thân Tống Hạo.