“Con mau uống nhiều
một chút đi, mẹ vẫn chờ bồng cháu!” Thích Dung Dung vừa cười hì hì nói,
vừa múc một tô canh lớn để trước mặt Thân Tống Hạo.
“Bà nội thật thiên vị, không cho Noãn Noãn uống.” Cô bé cúi thấp đầu xuống, giống một đứa bé chịu nhiều uất ức.
“Con uống canh táo ngọt có chịu không? Canh đó chỉ có người lớn mới có thể
uống, con nít uống vào sẽ chảy máu mũi.”Thích Dung Dung vừa dụ dỗ, vừa
múc cho bé một chén canh táo ngọt nhỏ.
“Vậy con không uống.” Vừa nghe chảy máu mũi, Noãn Noãn cũng hơi sợ, cuống quýt ngoan ngoãn bưng chén nhỏ của mình lên.
“Con cũng không cần tẩm bổ.” Thân Tống Hạo liếc mắt nhìn Thích Dung Dung, không cầm muỗng lên.
“A Hạo, con vẫn giận mẹ sao? Mấy năm nay con bởi vì chuyện đồ trang sức
kia, một câu cũng không nói chuyện với ba mẹ, thậm chí chúng ta muốn gặp con một lần cũng khó. Hiện tại Nhan Nhan khó khăn mới trở lại, thì con
đối với ba mẹ cũng tốt hơn một chút, mẹ cả đời xuống bếp không quá ba
lần, con coi như nể mặt mẹ một lần đi.”
“Mẹ thèm ôm thêm cháu
đến vậy sao? Có Noãn Noãn còn chưa đủ sao?” Thân Tống Hạo khẽ cau mày,
thật ra anh ngoài mặt lạnh lùng vậy nhưng tâm rất dễ mềm lòng, cho dù có hận hai người đi nữa thì đó cũng là ba mẹ mình. Từ khi có con rồi, anh
có thể thông cảm không làm ba mẹ khó xử nữa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tỷ
như Noãn Noãn không muốn gọi anh là ba, anh thật buồn bực biết bao
nhiêu, suy bụng ta ra bụng người, anh có thể nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ khi thấy mình lạnh lùng. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân hiện tại anh
chấp nhận ba mẹ mình.
“Noãn Noãn là bảo bối cục cưng của mẹ,
thương yêu con bé còn không hết nữa là, nhưng mẹ lớn tuổi rồi, chỉ muốn
thấy nhà ta con cháu đầy đàn. Nhà họ Thân chúng ta ít người quá, a Hạo
à, con đừng làm mẹ đau lòng hơn nữa nhé, có được không?” Thích Dung Dung lau nước mắt, đôi mắt đo đỏ nhìn Thân Tống Hạo yên tĩnh ngồi đối diện.
“Được rồi.” Nếu như anh uống hết bát canh trong lòng mẹ cảm thấy như được an ủi, vậy thì anh sẽ uống.
Nhìn anh uống canh từng chút một, Thích Dung Dung lúc này mới cười thoải
mái: “Sau này lúc nào cũng được như vầy thì tốt quá, a Hạo, mấy ngày nữa mẹ cũng sẽ nấu canh cho Nhan Nhan uống.”
“Cám ơn mẹ.” Thân Tống
Hạo để cái muỗng xuống, khẽ gật đầu. Lo lắng trong lòng càng lúc càng
nặng nề, chuyện Nhan Nhan không thể mang thai nữa trừ anh và bác sĩ
biết, những người còn lại đều bị anh gạt, chuyện cho tới bây giờ anh nên làm sao đây?
“A Hạo, đã nhiều năm như vậy, mẹ dù có phạm sai lầm lớn, nhưng con có thể tha thứ cho mẹ được không? Về sau chúng ta người
một nhà ở chung với nhau, Nhan Nhan, Noãn Noãn, cả con nữa, không cần ở
riêng, có được không? Mẹ mời con một ly?”
Bà nâng ly rượu lên, đưa tới trước mặt Thân Tống Hạo, bùi ngùi thật lâu mới nói được.
Thân Tống Hạo không gật đầu, cũng không nói gì. Anh chỉ yên lặng nhận lấy ly rượu một hơi cạn sạch. Thích Dung Dung lại cố ép thêm mấy ly nữa, anh
cũng không từ chối uống hết. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Rượu vào nỗi
buồn càng nhiều thêm, anh không biết mình trầm ngâm phiền muộn bao lâu,
nháy mắt buông ly xuống, cảm nhận trong đầu từng đợt choáng váng, muốn
đứng dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn ra, Noãn Noãn ngồi một bên nhìn
dáng vẻ anh nhếch nhác, vỗ tay cười lớn: “Chú, nhìn chú như ông say mà
không ngã....”
“Đứa bé hư!” Thân Tống Hạo giơ tay muốn đánh yêu bé, nhưng lại chật vật ngã ngồi trên ghế sa lon.
Thích Dung Dung thấy thế, lật đật kêu quản gia và người giúp việc: “Cậu chủ uống say, mau dìu cậu chủ về phòng nghĩ.”
“Sao mới uống mấy ly mà mình đã say?” Thân Tống Hạo vừa lẩm bẩm, vừa bị mấy người dìu lên cầu thang.
Thích Dung Dung khẽ mĩm cười, đưa tay ra ôm lấy Noãn Noãn: “Bảo bối ngoan,
tối nay con ngủ cùng bà nội nhé, ba con uống say rồi, buổi tối sẽ biến
thành sói xám to.”
Noãn Noãn lập tức phối hợp làm ra vẻ hoảng sợ, nhào vào trong ngực Thích Dung Dung, hờn dỗi kêu la: “Bà nội, chú nếu
thật sự biến thành sói xám to, thì khi mẹ vừa xuất hiện, chú sẽ lập tức
trở thành thỏ con ngoan ngoãn.”
Thích Dung Dung nét mặt nghiêm lại: “Nói bậy!” Noãn Noãn sợ hết hồn, tội nghiệp nhìn bà: “Bà nội, con muốn tìm mẹ....”
“Bà nội không phải mắng con đâu, bảo bối. Bây giờ trời tối rồi, con hãy ở
lại nhà bà nội đi, chờ thêm hai ngày nữa rồi mẹ đến đón con.”
Thích Dung Dung ôm Noãn Noãn lên tầng ba. Biệt thự to như vậy, trong lúc nhất thời yên tĩnh trở lại. Khi ngang qua phòng ngủ tầng hai, bước chân bà
hơi khựng lại, không lộ ra dấu vết khóe môi gợn lên ý cười.
Một
đêm ngủ say mê mệt mộng tưởng không ngừng, thẳng tới giữa trưa Thân Tống Hạo mới tỉnh ngủ, anh vẫn cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, cả người
mệt mõi như không còn hơi sức. Anh thử ngồi dậy, mới phát hiện mình đang ở nhà ba mẹ. Day day
huyệt hai bên thái dương, ngẩn ngơ nghĩ đến những chuyện kia trong giấc mộng.....
Nở nụ cười tự giễu một phen, mới không ở chung Nhan Nhan có một đêm, anh thế mà trong giấc mơ lại làm
những chuyện khiến người ta ngượng ngùng . Định bước xuống giường, lại
bỗng nhiên có cảm giác trên quần ẩm ướt một mảng. Thân Tống Hạo thật
ngượng ngùng xấu hổ, anh thế nào lại không có tiền đồ như vậy? Chỉ uống
có chút rượu, lại làm ra chuyện này, xem ra anh thật già rồi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cảm nhận bây giờ hơi có sức lực. Thân Tống Hạo khoác áo choàng tắm, vừa ngẩng đầu lên soi
gương cạo râu, anh chợt thấy trên cổ một mảng lớn dấu hôn. Khóe môi khẽ
cong lên, nhớ tới buổi tối mấy ngày trước mình và Nhan Nhan ở chung với
nhau, đáy lòng dâng lên một trận ngọt ngào. Cô cuối cùng đã chấp nhận
anh không bài xích nữa.
Thay quần áo xong, chỉ cần một động tác,
là có thể thấy dấu hôn đỏ ửng trên cổ. Thân Tống Hạo khẽ thở dài, nhưng
rồi cũng cười một tiếng, thấy thì cứ thấy đi, cũng không ai lại đi thắc
mắc, anh đã là người đàn ông kết hôn rồi.
Xuống lầu thì trong
phòng khách không có ai, đoán chừng Noãn Noãn đi học, Thích Dung Dung
không biết đã đi làm cái gì. Thân Tống Hạo liền đến nhà để xe, chạy xe
đến công ty. Anh hơi lo lắng không biết chuyện của công ty ra sao rồi,
lập tức lái xe nhanh đến công ty.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ
rực chạy vào chung cư không bao lâu, thì một chiếc xe màu đen bảng số xe nhìn không rõ cũng từ từ chạy vào luôn. Bảo vệ tòa nhà lần lượt kiểm
tra, thấy không có vấn đề gì liền cho xe chạy vào khu vực để xe.
Lâm Thiến bước xuống xe, cảm thấy xung quanh có gì khác thường. Dường như
là cùng lúc, khi cô vừa lái vào nhà để xe thì xe sau cũng theo sát. Cửa
xe sau mở ra , có mấy người bước xuống. Lâm Thiến cảm thấy da đầu tê
dại, cô xiết chặt túi xách hướng thang máy đi tới. Đến khi cửa thang máy khép lại, mấy người đó cũng không đi vào, lúc này cô mới thở phào một
hơi dài nhẹ nhõm.
Cô thích chổ này vì đây là một khu chung cư cao cấp, an ninh ở đây được kiểm tra chặt chẽ, cũng không có nhiều tầng.
Chổ cô ở là tầng sáu, tầng chót. Lúc trước lựa chọn lầu sáu vì nó điển
hình cho người giàu, lại có một vườn hoa lộ thiên. Nhà đầu tư đồng ý bán cho cô cả sáu tầng lầu rộng rãi này, có thể trồng hoa hay nuôi chó mèo
đều rất thuận tiện, còn có thể xây một hồ cá cảnh nho nhỏ. Khi rãnh rỗi
ngồi ở đây uống trà ngắm cảnh vật xung quanh thật thoải mái vô cùng.
Cả sáu tầng chỉ có một mình cô ở, đây cũng là một sơ hở, quá mức quạnh
quẽ, đặc biệt người ở lại là một phụ nữ độc thân, sẽ dễ cảm thấy cực kỳ
sợ hãi.
Khi cửa thang máy mở, trước khi bước ra Lâm Thiến ôm ngực thò đầu liếc nhìn xung quanh. Trong đầu cô chợt bật lên ý nghĩ, tên
Đặng Quang Duệ khốn kiếp kia tính giết người diệt khẩu, muốn lấy đi
những đĩa hình kia, nhưng có muốn, thì Đặng Quang Duệ cũng không ngu đến thế. Cô đã sớm nói ít nhiều rồi, chỉ cần hắn dám động đến cô, lập tức
sẽ có người tung đĩa hình kia ra cho mọi người.
Ra khỏi thang
máy, hành lang dài không một bóng người. Lâm Thiến lúc này mới thở nhẹ
một hơi, giơ ngón tay đút vào ổ khóa đã nhập dấu vân tay của cô, cửa mở
ra trong nháy mắt. Lâm Thiến chợt thấy trước mắt tối sầm, còn chưa ngẩng đầu lên nhìn xem có chuyện gì, một cánh tay hung hăng bịt miệng cô lại. Tiếp theo cả người Lâm Thiến bị đẩy mạnh vào trong phòng, có mấy tiếng
bước chân mơ hồ vang lên. Lập tức trong hành lang không còn người nào,
trở lại im vắng như cũ. Cửa phòng bị khóa lại thật chặt, tựa như chưa
từng có ai xuất hiện ở đây.