Chờ đến một tháng sau khi Bí thư Từ trở lại, sợ rằng khoản tiền kia đã bị vợ hắn cho vay lãi
suất cao hoặc là gửi ra nước ngoài cho con mất rồi, đến lúc đó, Bí thư
Từ tất nhiên sẽ không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là cùng
hắn ở trên chiếc thuyền này.
Đúng lúc hắn đang mải nghĩ viển vông, cửa phòng làm việc liền bị người đẩy ra, phó bí thư Trần hoảng
hốt, lật đật xông vào, vừa nói vừa thở hổn hển: "Thị trưởng Đặng, không xong rồi, Bí thư Từ đã xuống máy bay, ngay tức khắc liền đến phòng làm
việc thị ủy..."
Trong nháy mắt, điếu thuốc trong tay Đặng
Quang Duệ liền rơi xuống, ngay lập tức hắn như bị tê liệt ở trên ghế sa lon, trợn mắt há hốc mồm, trong miệng lẩm bẩm liên tục mấy tiếng; "Xong rồi, xong rồi..."
Nửa tháng sau, Thị trưởng Đặng bị khai
trừ tư cách đảng viên và bãi nhiệm chức danh thị trưởng. Tin tức hắn bị
song quy liền lặng lẽ truyền khắp toàn thành phố. Ngay sau đó, những
chuyện hắn trắng trợn thu nhận hối lộ và đi hối lộ những lãnh đạo khác,
cũng bị người viết thư nặc danh tố giác, tiếp theo bộ phận Pháp vụ của
Thân thị cũng gửi đơn tố cáo tội trạng mà hắn cùng Lâm Thiến đã làm
trong thời gian qua, càng làm tăng thêm cáo trạng của cặp đôi này trên
tòa án...
Tình hình của hắn bây giờ chẳng những là thân bại
danh liệt, mà còn bị kiếp sống lao ngục khá dài. Còn Lâm Thiến bởi vì
thái độ nhận thức khá tốt, đã chủ động tố giác lập công, hơn nữa còn
giao ra toàn bộ số tiền nhận hối lộ, đồng thời cũng đã nộp một khoản
tiền phạt rất lớn, cho nên chỉ bị xử án tù một năm, một năm chấp hành
quản chế.
Khi Thân Tống Hạo lái xe đến công ty, đã thấy Kỳ
Chấn và A Dương mặt mày thật hưng phấn đang chờ anh ở lầu dưới công ty.
Thân Tống Hạo xuống xe vừa nhìn thấy mấy người bạn, anh không giấu được
vẻ mặt tươi cười, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, anh giang rộng
hai cánh tay, cả ba người cùng ôm nhau thật chặt.
Kỳ Chấn
đập mạnh một cái vai anh, cười nhạo báng: "Tên tiểu tử này, đừng có ôm
tôi chặt như vậy, bà xã tôi mà thấy sẽ ghen đấy!"
Thân Tống
Hạo tâm tình đang vui vẻ, liền cong môi cười một tiếng, cố ý trêu chọc
Kỳ Chấn: "Nói thật, mỗi người đàn ông trong lòng đều có một tòa núi
Brokeback, mà tớ, trong lòng có tới ba tòa kia."
(bộ phim “Chuyện
tình núi Brokeback” của đạo diễn Lý An, kể về chuyện tình yêu đồng tính
của hai chàng chăn cừu ở miền Tây nước Mỹ. Bộ phim đoạt giải Osca năm
2006)
"Tớ thèm vào!" Trần Nhị không chịu nổi, nện một quyền
vào đầu vai Thân Tống Hạo: "Tiểu tử này, cậu trở nên biến thái từ bao
giờ như vậy hả? Chị dâu mà biết được còn không mắng chết cậu mới lạ!"
"Chị dâu cậu chưa bao giờ ghen với nam giới, nhưng nếu có nổi ghen thì quả
thật đã chọc đúng điểm yếu của tớ!" Thân Tống Hạo cố làm vẻ thần bí hề
hề mở miệng, nhưng không ngờ bên tai chợt vang lên một giọng nói: "A,
Thân Tống Hạo, anh dám vụng trộm nói xấu em !"
Thân Tống Hạo vẻ mặt chuyển kinh hãi, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của
Hoan Nhan đang giả vờ nổi giận, anh cũng giả vờ làm ra bộ mặt hết sức
đau khổ liên tiếp thở dài; "Bà xã, anh sai rồi, đã sai thật rồi."
"Sai ở chỗ nào?" Hoan Nhan chống nạnh, nhướng mày hầm hừ hỏi, giống hệt một sư tử Hà Đông .
Kỳ Chấn và Trần Nhị mấy người nhìn vậy, không nhịn được bật cười ha hả,
cũng ý vị nhìn nhau cười rồi rời đi, Thân Tống Hạo vừa nhìn thấy không
có người nào bên cạnh, liền xấu xa dang cánh tay ôm Hoan Nhan vào lòng,
cúi đầu định hôn lên môi cô, Hoan Nhan cũng lập tức đè vào bờ vai của
anh, cô cầm cổ áo sơ mi của anh kéo ra một chút, liền lộ ra rõ ràng một
vết hôn.
"Đây là cái gì?" Hoan Nhan liền cảm thấy trong đầu
đột nhiên nổi lên một cơn choáng váng, thiếu chút nữa liền đứng không
được.
"Còn có thể là cái gì nữa? Là ai đêm ngày hôm trước
giống như sói như hổ vậy nhỉ?" Anh cười, cầm lấy tay của cô ranh mãnh mở miệng.
Hoan Nhan hơi nhíu mày, nếu như cô nhớ không lầm,
thì đêm ngày hôm trước cô không hề hôn vào cổ của anh, từ trước đến nay
cô luôn rụt rè, làm sao có thể nút anh đến mức độ để lại vết hôn lớn như vậy?
"Thật đúng như vậy sao?" Hoan Nhan nói nhẹ nhàng, lại
cảm thấy huyệt Thái Dương một hồi đập thình thịch, nổi lên cảm giác bất
an không nói ra được.
"Em thật ngốc, tự mình làm ra mà vẫn
không chịu thừa nhận!" Thân Tống Hạo đưa tay ôm cô, bóp nhẹ vào chóp mũi của nàng: "Vì sao em lại chạy tới công ty vậy?"
"Tối hôm
qua không thấy anh về, hôm nay liền tới công ty tìm người, không thể
sao?" Cô cười, mặt mày tươi như hoa, khiến Thân Tống Hạo nhìn mà lòng
tràn ngập vui sướng.
"Bà xã nghĩ đến anh như vậy, anh thật
là vui ." Anh cười, hàng mi dài cong cong lẫn gương mặt tuấn tú của anh
đã in sâu vào trong tâm khảm của cô không thể nào quên được
"Mình cùng đi đón Noãn Noãn nhé." Hoan Nhan tựa vào trong ngực của anh, nhẹ
nhàng thì thầm, cô đã mấy ngày không thấy con gái, không biết con bé vẫn mập hay là gầy đi rồi, nó có cao hơn không.
"Được, " anh
vừa đáp ứng, vừa ôm cô đi về xe ô tô. Hoan Nhan chẳng biết tại sao, vừa
liếc nhìn vết hôn trên cổ của anh lại cảm thấy một trận một trận chướng
mắt, nhìn vẻ mặt nghiêng của anh, trong lòng Hoan Nhan thầm nói “A Hạo,
anh không phải đã nói, hai chúng ta cần thẳng thắn đối với nhau sao,
đừng bao giờ được phép lừa gạt giấu giếm lẫn nhau nữa sao?
Nhưng mà giờ đây tất cả những cái ấy có thể được coi là gì đây?”
Cô muốn hỏi anh thêm nữa, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, nhìn
anh thản nhiên, không có chút nào giấu giếm,
cô lại cảm giác suy nghĩ
của mình hẹp hòi quá mức, có lẽ, có lẽ lúc tình cảm thăng hoa cao độ, cô thật đã làm cái gì chính bản thân cũng không nhớ rõ nữa.
Khi tới trường học của Noãn Noãn cô mới biết, Thích Dung Dung đã đến trường học trước cô, đón Noãn Noãn đưa về nhà mất rồi. Trong lòng Hoan Nhan
nổi lên cảm giác mất mát, Thân Tống Hạo nhìn thấy cô không vui, liền tự
động quay xe lại đưa cô trở về nhà.
Lúc xe ngừng lại, Thân
Tống Hạo mắt thoáng nhìn thấy một cô gái từ phòng khách vội vã đi ra,
chui vào bên trong một chiếc xe con, anh cũng không để ý, kéo Hoan Nhan
đi vào phòng khách, chỉ thấy Thích Dung Dung ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, bên cạnh còn có nửa ly trà, bốc hơi nóng nghi ngút.
Cô gái kia xem ra là vừa tới một lát, nhưng tại sao vừa nhìn thấy bọn họ trở lại, liền gấp gáp rời đi như vậy?
Trong lòng Hoan Nhan thoáng qua một chút nghi kỵ khác thường, nàng liếc mắt
nhìn Thân Tống Hạo, lại nhìn Thích Dung Dung một chút: "Mẹ, trong nhà có khách sao?"
"Ừ, là con gái một gia đình quen biết đến thăm
mẹ ." Thích Dung Dung thanh âm dịu dàng, cũng không hung ác hay lạnh
nhạt giống như lần trước như, Hoan Nhan hơi thở phào một cái, kéo Thân
Tống Hạo ngồi xuống: "Là chỗ quen biết sao, chúng con mới vừa rồi cũng
nhìn cô ấy đi rất vội vàng, nên chưa kịp chào hỏi."
"Con bé
tạm thời có chút việc, còn có nhiều cơ hội để chào hỏi, không cần vội."
Thích Dung Dung cười một cái: "Các con lên thăm Noãn Noãn đi, con bé
đang chơi đồ chơi ở trên lầu ấy. Chỉ là các con chớ mang Noãn Noãn đi
nhé, mẹ và cha con ngày ngày rất buồn chán, có một cháu gái ở bên để
chăm sóc cũng thật tốt."
Bà vừa nói vừa đứng lên cầm ví da
chuẩn bị đi ra ngoài, lúc đi tới cửa phòng khách, bà lại quay mặt sang
nhìn Thân Tống Hạo và Hoan Nhan một chút: "Lần trước mẹ đã cùng các con
nói chuyện, các con đừng có quên đấy."
"Con biết, mẹ à." Sắc mặt Hoan Nhan lập tức tái đi, nói lắp bắp, cô nhớ đã nói sau khi Thân
thị đã qua cơn nguy cấp, cô sẽ gặp Thích Dung Dung nói chuyện rõ ràng.
Thân Tống Hạo cũng nhíu mày, anh nên nói thế nào với Nhan Nhan đây, nên nói
với Thích Dung Dung như thế nào về chuyện Nhan Nhan có thể cả đời cũng
không thể sinh con được nữa?
Dù sao trong lòng anh vẫn còn
ôm một chút hy vọng, bác sĩ cũng không hề khẳng định kết quả, như vậy
nhất định vẫn còn có cơ hội.
Đi lên lầu cùng Noãn Noãn chơi
hồi lâu, Hoan Nhan cũng không dám nói với Thân Tống Hạo chuyện Thích
Dung Dung không để cho cô mang con gái cùng với cô rời đi, nhìn con gái
dáng điệu vui vẻ vui vẻ, Hoan Nhan cũng thấy yên lòng, chỉ cần Thích
Dung Dung đối với con bé thật tốt, cô cũng sẽ an tâm.
Trở về nhà của mình, ăn xong bữa ăn tối, hai người vùi ở trên ghế sa lon xem
ti vi, Thân Tống Hạo uể oải thay đổi qua lại chương trình, Hoan Nhan
đang nằm ở trong ngực của anh lòng đầy suy tư. Cô đã xem bệnh án, bác sĩ cũng không khẳng định cô không thể sinh con nữa, chẳng qua là tỷ lệ vô
sinh tương đối cao, nói như vậy, cô vẫn còn có cơ hội.
Nếu
như cô có thể mang thai, sinh thêm cho A Hạo một đứa bé, Thích Dung Dung nhất định sẽ không nói thêm được điều gì, mặc dù cô biết anh không thèm để ý cô có thể sinh con trai hay không, nhưng nếu mẹ chồng bất mãn với
cô, gia đình không yên, còn anh bị kẹp ở giữa hai bên, người bị khinh bỉ chính là A Hạo, thì trong lòng cô sẽ có cảm giác gì đây?
"A Hạo... Chúng ta trở về phòng ngủ đi." Hoan Nhan trong lòng tính toán
một chút liền hạ quyết định, vừa vặn mấy ngày nay cô đang trong thời kỳ
không an toàn.
"Em buồn ngủ sao?" Anh ôm cô, cúi đầu hôn lên môi của cô.
"Không phải vậy, em thấy tối nay... tối nay khí trời thật tốt, chúng ta là
không nên lãng phí bầu không khí tuyệt vời này?" Cô cố gắng điều chỉnh
lời nói của mình thật khéo léo, nhưng vẫn thấy đỏ mặt.
Cả
một đêm, hết sức triền miên, buổi sáng sớm khi...tỉnh lại, mở mắt ra cô
có thể thấy gương mặt anh thật rõ ràng, tựa hồ có thể đếm được anh có
bao nhiêu lông mi, tựa hồ có thể nhìn thấy rõ ràng làn da bóng loáng của anh, trên da gần như không thấy được một cái lỗ chân lông, cô nhẹ nhàng vuốt ve anh, đột nhiên cảm giác thấy thời khắc yên ắng này của buổi
sáng như thế này thật khó mà có được.