Cô gặp Thân Tống Hạo
lúc hai mươi hai tuổi, qua cuộc tình một đêm, thành người tình hợp đồng
trong sáu tháng, rồi cô mang thai, sinh non lần thứ nhất, cô kết hôn rồi ly hôn, sau đó sinh Noãn Noãn, cuộc sống ở chung của cô suốt năm năm
cùng Á Hi, cô gặp lại Thân Tống Hạo, sau đó cô mất đứa con của Á Hi, Á
Hi rời bỏ quê hương, cô gương vỡ lại lành, bây giờ hai người đã trở nên
gần gũi thân thiết, mỗi một bước đi của cô đầy gian nan khổ ải, nhưng
sau khi đã trải qua bao nhiêu mưa gió, đau thương, cô chợt phát hiện ra
hạnh phúc với cô sao mà xa xôi đến thế, rõ ràng có thể chạm tay vào, mà
đột nhiên lại thấy như bay bổng xa vời. Cũng như bây giờ, cô rõ ràng
đang cùng anh nằm ở trên một cái giường, rõ ràng cô đang ở trong ngực
của anh, nhưng sao cô cảm thấy giữa hai người đã biến đổi giống như cảnh nương dâu thoắt trở thành biển biếc vậy.
“Nếu như có một
ngày xa nhau là bởi vì thực sự không còn yêu nhau nữa, nếu như cuộc sống chung một chỗ mệt mỏi như vậy, đau khổ như vậy, không bằng mình chia
ly rồi không gặp lại nhau nữa. Trong cuộc đời em, những gì hoàn mỹ nhất
đều ở tuổi thanh xuân, mà trong khoảng thời gian tốt đẹp nhất ấy, em đã
gặp được anh, cuộc đời này thật không hối tiếc.
"Em không mệt chứ?" Anh vẫn nhắm mắt cầm tay của cô: "Hay là mình làm thêm một lần nữa nhé?"
Hoan Nhan cười khẽ, quả thật, cô vẫn nhớ mãi cái tính khí nhiệt tình phong
lưu đến độ không kìm chế được trước kia của anh, còn bây giờ, anh trầm
ổn có thừa, dịu dàng có thừa, nhưng không còn thấy cái tính phóng đãng
ngang ngược của thời trẻ ấy nữa.
"Nên dậy đi làm thôi." Cô
nhìn dáng vẻ anh nhắm mắt, nằm xoài trên giường, tựa như không có vẻ
nhiệt tình gì với công việc lắm, liền nhẹ giọng khuyên, kéo anh ngồi
dậy.
"Đi làm là cái quái quỷ gì vậy, đi làm thật là chuyện tàn
nhẫn nhất trên thế giới này mà..." Anh bởi vì cô kéo dậy, uể oải mở
miệng nói.
"Nhất là với những đàn ông đã kết hôn giống như anh, trong ngực ôm đang ôm vợ đẹp, đi làm thực đúng là cực hình mà..."
"Được rồi, được rồi đừng càu nhàu nữa, còn nói nhiều nữa đi làm sẽ bị muộn
mất." Cô xuống giường trước, trong lúc lơ đãng quay người lại, chợt thấy bên trong tấm áo choàng tắm của anh, ở nơi ngực có một mảng lớn đầy
vết hôn, Hoan Nhan hơi dừng bước, cô xoay người, nụ cười trên mặt chợt
tan biến, trong thoáng chốc, tựa hồ có cảm giác cô lại trở về năm năm
trước, giống như tình cảnh lúc Tô Lai trở về nước.
"A Hạo,
anh nên đi tắm, ngực anh có có cái gì ấy." Cô khéo léo nói một câu, liền xoay người lại thẳng hướng phòng tắm đi tới.
Thân Tống Hạo
nghe vậy liền cúi đầu xem, thấy trước ngực chằng chịt vết hôn, anh chỉ
cho rằng là cô xấu hổ, cho nên cong môi cười một tiếng. Thoáng thấy cô
sắp đóng cửa anh cố ý mở miệng nói: "Bà xã, khoảng thời gian này em trở
nên rất mạnh mẽ đấy."
"Em không hề hôn vào cổ anh, em không
hề hôn vào trước ngực anh, Thân Tống Hạo, anh thật sự không biết, hay
vẫn có ý muốn lừa gạt em đây?"
Hoan Nhan đóng cửa lại, lẩm
bẩm khẽ nói, cô mở nước, nằm ở trong bồn tắm, nhìn nóc nhà, chỉ cảm thấy tim từng hồi, từng hồi co rút đau đớn. Tại sao cô chỉ muốn cùng người
mình yêu ở chung một chỗ mà lại trở nên mệt mỏi như vậy chứ?
Bốn tháng sau.
Hoan Nhan cầm trong tay que thử thai, sắc mặt hơi tái một chút, phía trên
que thử hiện lên chỉ có một vạch, lòng cô như rơi xuống hang sâu, kỳ
kinh nguyệt của cô chậm mấy ngày, cô cứ nghĩ là mình đã may mắn mang
thai, nhưng không ngờ lại là mừng hụt.
Ra khỏi nhà, Hoan
Nhan sửa soạn đi đến phòng khám Đông y, bởi vì cô vẫn ôm mối hi vọng
mong manh. Suốt bốn tháng nay, bọn họ giống như hình với bóng, trừ hai
ngày đầu anh đầu qua đêm ở ngoài, còn lại sau đó bọn họ gần như mỗi ngày đều ở chung một chỗ, nhưng sao cô vẫn không thể nào có thai. Có lẽ, có
lẽ dù cô có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, tất cả đều là vô ích, ông
trời đã định sẵn kết quả cho cô rồi.
Cô nhớ trước kia A Hạo
đưa cô đến phòng khám của một ông bác sĩ già chuyên Đông y rất nổi
tiếng, suy nghĩ cặn kẽ một chút về đường đi, liền dặn dò tài xế lái xe
đi về hướng đó.
Xuống xe, Hoan Nhan hướng phòng khám bệnh
bước tới, cô vừa đi vừa cúi đầu miên man suy nghĩ, lúc đi tới bậc thềm
phòng khám, cô chợt nghe thấy một tiếng nói quen thuộc:
"Minh Tranh con cẩn thận một chút, cẩn thận bậc thềm này, trong bụng con đang mang cháu đích tôn của nhà họ Thân chúng ta đấy."
"Bác gái, người thật quan tâm, Minh Tranh sẽ cẩn thận." Giọng nói của cô gái mang đầy vẻ nũng nịu, vừa mang theo sự cố gắng kìm chế vẻ cao ngạo. Cô có
cảm giác giọng nói ấy hình như đã nghe được ở đâu đó rồi thì phải.
“Cháu đích tôn nhà họ Thân ” ... Hoan Nhan gần như cho rằng mình nghe lầm,
vừa mới ngẩng đầu, lại vừa vặn thấy mẹ chồng mình, Thích Dung Dung đỡ
một cô gái gầy gò cẩn thận bước xuống bậc tam cấp.
"Cách
giáo dục của nhà họ Thái thật tốt, đúng là số một, dạy dỗ con gái từ
cách nói năng ứng xử lễ độ đến diện mạo đều theo đúng khuôn phép, dáng
vẻ này xứng đáng cho ta nhận làm con dâu trước..."
Thích
Dung Dung lời đến khóe miệng chợt ngắt lại giữa chừng, bà nhìn thấy Hoan Nhan đang ngây ngô đứng đó, vẻ mặt từ kinh ngạc sau đó chuyển sang lặng ngắt, liền lập tức nở một nụ cười đắc ý, tiếp tục nói với giọng to hơn: "Ta trước tiên chấp nhận con là con dâu đã, không cần quan tâm đến loại con gái quê mùa, chẳng biết ý tứ gì, còn hết lần này tới lần khác trong lòng không chịu thua kém, năm năm trước A Hạo đã đuổi cô ta đi, không
ngờ lại dẫn một đứa con gái trở lại. Măc dù là như vậy, nhưng A Hạo cho
đến bây giờ cũng cũng có phục hôn cùng cô ta đâu. Chậc chậc chậc, đúng
là cái đồ chẳng ra gì, nhà họ Thân chúng ta không bao giờ chấp nhận một
người con dâu không biết liêm sỉ như vậy."
"Bác gái..." Thái Minh Tranh cắn cắn môi dưới, liếc mắt thương hại nhìn
vẻ mặt Hoan Nhan, lại lôi kéo ống tay áo Thích Dung Dung; "Bác gái, Thiếu phu nhân ở
đây..."
"Cái gì Thiếu phu nhân! Minh Tranh à, con cứ yên
tâm, chỉ cần đứa bé trong bụng con vừa sinh ra, ta ngay lập tức làm chủ
để cho A Hạo cưới con về."
Thích Dung Dung vừa nói, vừa đỡ Thái Minh Tranh đầy cao ngạo đi ngang qua bên cạnh Hoan Nhan.
Hoan Nhan đứng tại chỗ, cô cảm thấy tức giận đến run người, đây chính là mẹ
chồng cô, người mẹ ruột thịt của chồng cô, vừa ở trước mặt vợ con trai
mình giả bộ ngớ ngẩn để lừa người, đồng thời chấp nhận để cho người khác mang thai đứa con của A Hạo, chính là người đàn ông mà cô, Hứa Hoan
Nhan này, yêu. Anh đã lừa dối cô, lừa dối cô, sinh sinh đem nàng dồn đến đường cùng. Nghĩ tới bốn tháng nay, cô giống như là một con ngốc, cố
gắng duy trì sự yên ấm trong nhà, nghĩ đến việc mỗi tuần lễ cô đều cố
gắng chịu uất ức đi thăm cha mẹ chồng, nghĩ đến viêc cô ngấm ngầm buộc
mình phải chịu đựng trước mặt Thân Tống Hạo, cố gắng suy nghĩ tìm mọi
cách để cho mình sinh thêm một đứa con trai cho nhà họ Thân, nhưng mà
những người của gia đình này đã đối xử với cô như thế nào?
Lúc cô bị công kích nặng nề, đau khổ muốn chết, người đàn ông của cô cùng
mẹ chồng đã bắt tay nhau, bên trong lừa gạt cô, bên ngoài công khai...
tìm người đàn bà khác để sinh con!
Hoan Nhan chợt buông tập
bệnh án dày cộp đang cầm trong tay rơi xuống mặt đất, cô xoay người, đi
mấy bước tới chỗ phía sau hai người đang muốn lên xe: "Thân phu nhân,
tôi bây giờ ngay lập tức sẽ mang con gái của tôi đi, không để cho con
gái của Hứa Hoan Nhan tôi đây làm chướng mắt nhà họ Thân các người. Bà
yên tâm, sau này bà sẽ không còn nhìn thấy cái loại cháu gái mà danh bất chính, ngôn bất thuận đó nữa đâu, cửa nhỏ cũng không có, Hứa Hoan Nhan
tôi nói được là làm được!"
"Chú Trần, lái xe đến trường học
của Noãn Noãn, đi ngay bây giờ!" Hoan Nhan tức giận trừng mắt nhìn thẳng vào Thích Dung Dung đang run cầm cập, xoay người chạy mấy bước liền lên xe.
"Cô, cô... ai nha, ai nha, ta thật là tức chết mất, tức chết chết mất thôi!" Thái Minh Tranh nâng Thích Dung Dung để cho bà
xuôi bớt cơn tức, vừa mới trở lại bình thường bà lại tiếp tục mắng chửi, ngón tay chỉ vào bóng lưng Hoan Nhan tiếp tục ầm ĩ: "Hãy nhìn xem, một
người đàn bà như cô lại có thái độ nói chuyện với trưởng bối như vậy hả? A Hạo tại sao có thể thích một người hèn hạ như vậy được chứ!"
"Tôi không biết đối mặt với một người tự xưng là trưởng bối mà căn bản lại
không giống như trưởng bối, tôi sẽ phải làm như thế nào, muốn tôi đối xử với bà lễ phép hơn ư, kính trọng và yêu quý ư, Thân phu nhân, bà
đã quá mức rồi đấy! Nếu như bà cho rằng con trai bà yêu đúng là một
người hèn hạ , lấy vợ đúng là người hèn hạ, mẹ của cháu gái bà đúng là
người hèn hạ, vậy thì tôi một chữ cũng sẽ không cần nói nữa!"
Khi Hoan Nhan đang định đóng cửa xe, vừa vặn nghe được Thích Dung Dung
mắng, cô liền không nhịn được, cứ coi như cô thiếu hiểu biết dám cãi
nhau với bà ta đi, nhưng cũng là vì đã bị chèn ép đến mức độ ấy nên
Hoan Nhan không thể còn giữ được thái độ khiêm nhường mà trở về được!
"Ta đã quá đáng ở chỗ nào? Cô không thể sinh cho nhà họ Thân một người thừa kế, ta lại không thể cưới vợ khác cho con ta sao? Chẳng lẽ con ta ly
hôn sẽ phải sống độc thân cả đời sao? Loại đàn bà như cô, căn bản không
có tư cách nuôi dạy con cháu nhà họ Thân chúng ta, Noãn Noãn đi theo cô
sớm muộn sẽ học theo cái xấu mà thôi! Chưa cưới đã mang bầu, cô thật mất thể diện, mất thể diện quá rồi!"
Thích Dung Dung nhìn sắc
mặt trắng như tờ giấy của Hoan Nhan, không khỏi kiêu ngạo, càng tỏ ra
phách lối, tiến lên mấy bước chỉ vào mặt Hoan Nhan luôn miệng mắng chửi.
"À, tôi chưa cưới đã có bầu, bao nhiêu thể diện đều mất hết, nhưng mà, bà
hãy thử nhìn lại người con dâu này không phải cũng chưa cưới đã mang bầu sao? Con trai của bà gây tội, tôi phải gánh trách nhiệm. Được! Chuyện
cho tới bây giờ, đã qua nhiều năm như vậy, Hứa Hoan Nhan tôi không nhắc
lại chuyện cũ, nhưng mà Thân phu nhân, Noãn Noãn là con gái của tôi, tôi mang thai mười tháng gian nan vất vả mới sinh ra nó, tại sao bà không
cho mẹ con tôi được gặp nhau? Bà có tư cách gì? Tôi bình thường kính
trọng, nhẫn nhịn bà, chẳng qua cũng chỉ vì bà là mẹ của A Hạo, là bà nội của Noãn Noãn! Bà nên biết rõ điều này, ban đầu là con trai của bà khổ sở cầu khẩn tôi và Noãn Noãn trở lại, Hứa Hoan Nhan tôi chưa bao giờ
mặt dày đi cầu cạnh nhà họ Thân các người giúp đỡ tôi, về phần phục hôn, cũng là con trai của bà không biết bao nhiêu lần cầu xin, người không
muốn phục hôn chính Hứa Hoan Nhan này. Nếu như bà còn muốn đảo lộn đổi
trắng thay đen, tôi cũng không ngại cùng bà lật lại nợ cũ, chúng ta có
thể đem di chúc của ông nội ra, cùng xem lại và tính toán khoản nợ cũ
về đồ trang sức đeo tay kia!"