Về đến nhà, không đợi Thân Tống Hạo hai mẹ con đã bắt đầu ăn bữa tối. Mà Thân Tống Hạo cũng
đã gọi điện về báo trong công ty có chút chuyện cần xử lý, muộn hơn một
tí mới về được. Hoan Nhan không nói gì, cùng với con gái ăn cơm trước.
Sau khi ăn thì hai mẹ con cùng chơi đồ chơi, lát sau cho cô bé tắm rửa,
kế đó dỗ con ngủ. Hoan Nhan đi xuống cầu thang, cũng không mở đèn.
Cô nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, chậm rãi đi tới ghế sa lon bên cạnh
ngồi xuống. Cô nhìn xem chổ anh hay để gói thuốc lá, vươn tay lấy ra một điếu bật lửa châm lên, mùi vị thuốc lá phiêu tán trong không khí chút
xíu. Cô hơi dãn cánh mũi hit vào một hơi.
Là mùi vị của anh, sáu năm trước từ khi mới gặp nhau vẫn là mùi vị này, không hề thay đổi.
“Anh còn ngụy biện nữa sao?”
“Anh còn có thể tiếp tục lừa gạt nói những dấu hôn này là do em lưu lại sao?”
“Có phải chờ cho tới một ngày em bắt gặp anh và người phụ nữ kia ở chung
một chổ, anh vẫn còn có thể nói, bà xã em hiểu lầm rồi, anh chỉ đỡ người phụ nữ có thai qua đường thôi.”
“Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo….
Trong miệng anh có mấy câu là nói thật đây? Anh sống như vậy có thấy mệt hay không? Anh diễn trò không thấy mệt, nhưng em đây ngồi xem kịch thì
quá mệt mõi.”
Khi anh trở về, thấy cô ngồi xếp bằng trên ghế
sa lon, hình như đang đợi anh nhưng ánh mắt thì lạnh lùng. Ngay lúc đó
anh chợt hốt hoảng, cảm giác giống như trở lại thời kỳ mới kết hôn. Cô
đề phòng, xa cách, kéo xa khỏng cách với anh như vậy.
“Bà xã, sao không bật đèn?” Anh vừa bước qua cửa, chuẩn bị mở công tắc ẩn trên
tường. âm thanh dịu dàng trước sau như một, Hoan Nhan lại cảm thấy giống như mình vừa ăn phải con ruồi. Ghê tởm, bực tức, không thở nổi.
Cô nghiêng mặt, cố kềm chế hồi lâu mới không đưa tay ra tát vào mặt anh, cô thật là có mắt như mù!
Hoan Nhan ngồi ở đó, nhìn anh mặt mày tự nhiên, dáng vẻ khi nói chuyện thật
đẹp. Cô thật muốn lật mặt nạ anh ra, nhìn vào mắt anh rồi hỏi: “Thân
Tống Hạo, không phải bây giờ anh nên ở bên cạnh người phụ nữ và đứa bé
kia sao?”
Nhưng cô lại không nói gì, nhìn anh thay dép ở nhà, để
cặp tài liệu xuống, cởi áo khoác để trên giá áo, sau đó đi tới bên cạnh
cô. Hoan Nhan cảm thấy thật bức bối, không khí xung quanh như không đủ
hít thở.
Theo bản năng cô quay mặt đi, khoảng cách giữa anh và
cô hơi xích ra một chút. Thân Tống Hạo chợt nhận thấy hơi khác thường,
anh giơ tay lên muốn sờ nhẹ vào đỉnh đầu cô. Hoan Nhan nghiêng người né
sang một bên thật nhanh: “Đừng đụng tôi!”
Cô lớn tiếng hô lên ba chữ, làm tay anh sượng sùng giữa không trung.
“Em làm sao vậy, Nhan Nhan?” Anh ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu nguyên nhân vì sao lại giận dữ bất thình lình. Anh tiến lên trước một bước, cố gắng ôm lấy cô: “Bà xã, có phải do anh về muộn, nên em giận?”
Tay của anh mới chỉ tiếp xúc trên da Hoan Nhan, nhưng cô lại cảm thấy ghê tởm
không nói nên lời, toàn thân đều nổi da gà. Người đàn ông này, không
biết khi nào anh ta ôm ấp người phụ nữ khác, đôi tay này, không chừng
mới vừa mơn trớn thân thể người phụ nữ kia.
Hoan Nhan hất tay đẩy anh ra, mệt mõi không còn tinh thần, nói không nên lời. Cô đứng lên,
lành lạnh ném ra một câu: “Ngày mai, tôi sẽ mang theo Noãn Noãn rời khỏi đây.”
“Đi đâu?” Bị cô bỏ lại phía sau, tay hơi hơi đau, nhưng anh vẫn cố kềm chế cơn tức giận trong lòng, cố gắng nói chuyện cẩn thận.
“Không liên quan tới anh!” Hoan Nhan hai bước hất anh ra đi lên thang lầu.
Thân Tống Hạo một bước tiến lên nắm lấy cổ tay cô, kềm nén cơn tức khiến thân hình anh hơi run rẩy, anh cố gắng khống chế không để mình bộc phát ra: “Nhan Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết đi.”
“Anh còn giả dối tới khi nào? Thân Tống Hạo anh có còn biết xấu hổ hay
không?” Hoan Nhan tức giận toàn thân run cầm cập. Cô dốc sức tránh tay
anh ra, giận đến tột cùng, nhưng rồi lại thấp giọng nở nụ cười: “Tôi
thật đúng là ngu, cứ thế mà đi tin tưởng một người đàn ông thật lòng
thật dạ đối đãi với tôi.”
“Đến cùng thì em muốn làm gì? Em phải
giải thích rõ ràng với anh, Hứa Hoan Nhan!” Thân Tống Hạo bị lời nói lập lờ nước đôi của cô chọc tức gần như sắp phát điên lên. Mỗi ngày anh đều chỉ biết từ công ty, rồi về nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng.
Ngay cả thư ký cũng đổi thành phái nam luôn, cô còn muốn anh phải làm
sao đây?
“Nói rõ ràng? Anh còn muốn tôi nói rõ ràng tại sao anh
gạt tôi? Tôi và Noãn Noãn thì tính làm gì? So ra còn kém quan trọng
không bằng người thừa kế nhà họ Thân, so ra còn kém quan trọng không
bằng người khác sinh cho anh một đứa con trai! Tôi cho anh biết Thân
Tống Hạo, anh đừng nghĩ là không có anh thì tôi không sống nổi, Noãn
Noãn vẫn chưa chấp nhận anh, tôi cũng vậy không đồng ý
tái hôn cùng anh. Cũng may, tôi thật may vẫn chưa đồng ý cùng anh cái loại người mặt
người dạ thú tái hôn. Bằng không bây giờ tôi đã trờ thành chuyện cười
cho mọi người, mất hết thể diện!”
“Cái gì người thừa kế, cái gì
con trai, em nói rõ ràng cho anh, mau nói rõ!” Thân Tống Hạo bị lời nói
cô kích thích , tim như bị dao cắt. Cô dám nói cô may mắn không tái hôn
với anh. Anh móc tim móc phổi đối với cô và con gái, thế nhưng đổi lấy
cô đòi dẫn con rời xa anh lần nữa.
Hoan Nhan nhìn dáng vẻ anh giờ phút này, cảm thấy mình nói nhiều chỉ là phí công. Người đàn ông này,
rốt cuộc lòng dạ thâm sâu bao nhiêu khiến người ta nhìn hoài không thấu!
“Thân Tống Hạo, có phải anh đợi đến khi con trai anh được sinh ra, thời điểm
tất cả mọi người đều biết người phụ nữ khác sinh cho anh đứa con đó. Anh mới có thể nói cho tôi biết, Hứa Hoan Nhan cô không thể sinh con được,
cô không thể sinh cho nhà họ Thân tôi một người thừa kế, anh mới có thể
cho tôi mang theo đứa con gái không ai thương, không ai yêu rời khỏi
đây?”
Nước mắt Hoan Nhan lập tức tràn mi. Cô nói hay lắm sẽ không khóc, nói hay lắm sẽ không bao giờ vì người đàn ông hai mặt này mà rơi
nước mắt. Nhưng nhắc đến con gái, cô nhịn không được rơi nước mắt. Nếu
như không phài vì Noãn Noãn, không phải vì lúc trước anh tỏ ý yêu
thương, săn sóc Noãn Noãn, nếu như không phải khi đó cô mềm lòng, cô làm sao có thể để cho mình rơi vào tình cảnh khổ sở như bây giờ?
Thân hình Thân Tống Hạo cứng đờ tại chỗ, anh nhíu mày nhìn Hoan Nhan khóc
trước mặt. Mặc dù anh vẫn chưa rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
nhưng mơ hồ cũng hiểu được một chút.
“Nhan Nhan, em yên tâm.” Anh ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Cho dù em có nghe người khác nói cái
gì, anh chỉ nói với em một câu, anh không quan tâm chút nào đến chuyện
em có sinh được nữa hay không, cũng không quan tâm nhà họ Thân có người
thừa kế hay không. Noãn Noãn là con chúng ta, mọi quan tâm của chúng ta
đều dành cho con gái, ai cũng không chen vào được!”
Hoan Nhan
nghe lời nói này không biết nên khóc hay nên cười. Chuyện cho tới bây
giờ, cô tận mắt nhìn thấy mẹ chồng mình cẩn thận đỡ người phụ nữ đang
mang bầu kia, xuất hiện khiêu khích trước mắt cô, anh lại vẫn còn gạt
cô?
Chẳng lẽ anh và người khác lên giường chính mình mà vẫn không biết? Chẳng lẽ anh làm cho người khác bụng to ra mà vẫn không hay?
Một mặt anh và cô ân ân ái ái ngọt ngào như mật, một mặt anh cùng người
khác hưởng thụ lạc thú, trên đời sao có loại người vô sỉ như vậy!
“Nếu vậy, tôi hỏi anh, đứa bé trong bụng Thái Minh Tranh là của ai?” Hoan
Nhan vốn không muốn hỏi, tuy nhiên không biết vì sao vẫn thốt ra miệng.
Cô chỉ muốn nhìn thử xem, nếu cô hỏi thẳng như vậy, anh tìm cách nào
chống chế.
‘Thái Minh Tranh? Hoan Nhan, em đang nói gì vậy, đứa
bé trong bụng Thái Minh Tranh thì liên quan gì đến anh? Căn bản anh cũng không nhận ra cô ta!”
Anh vội vàng nói, tim của Hoan Nhan đến
cùng trở nên lạnh rồi. Cô lạnh lùng cười, khẽ đẩy anh ra: “Tôi sớm biết
anh sẽ nói như vậy, nhưng tôi vẫn ngu ngốc đi hỏi anh. Thân Tống Hạo,
anh thật lợi hại, lời nói thật thâm sâu. Tôi nói không lại anh, tôi đi.”
“Hứa Hoan Nhan, em không cần cố chấp như vậy được không? Em muốn khiến anh
tâm phục khẩu phục, ít nhất cũng phải nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã
làm sai chổ nào? Anh thật sự không nhớ Thái Minh Tranh là người nào, sao đứa bé trong bụng cô ta thì có quan hệ đến anh?”
Anh khổ sở
đi theo phía sau cô giải thích. Hoan Nhan lại cảm thấy một chữ nghe cũng không lọt. Cô không biết trên đời này có chuyện tương tự vậy hay không. Một người đàn ông lên giường cùng với một người khác, làm cho người ta
mang thai con của mình, nhưng bản thân mình lại không biết. Cái này thật đúng là khôi hài, phải, thật đúng là chuyện cười không hơn không kém!