Hoan Nhan vừa dứt
lời, Thích Dung Dung khí phách cao ngạo lập tức hạ xuống. Bà co rúm lại, nhìn Hoan Nhan với ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận lẫn chán ghét đến vô
cùng: "Cô, Hứa Hoan Nhan ta cho cô biết, ban đầu chính là cô cam tâm
tình nguyện đem đồ trang sức đeo tay đưa tặng cho ta! Cô muốn mang di
chúc ra, ta cũng có chuyện để nói! Ta không sợ cô!"
"Có ai
thấy là tôi đồng ý đưa tặng đưa cho bà? Di chúc của ông nội giấy trắng
mực đen viết rõ ràng , chuyện tôi tặng bà đồ trang sức đeo tay, bà có
thể mang chứng cớ ra được sao?" Hoan Nhan cười lạnh, chuyện cho tới bây
giờ, khi bị dồn ép nhất, cô mới coi như là hiểu được, việc cô ngấm ngầm
chịu đựng đúng là một truyện cười. Người đàn bà đi giảng đạo lý lại
chẳng có chút lương tâm nào, cũng chẳng hiểu chút lẽ phải nào, hy vọng
cảm hóa bà, căn bản so với việc heo mẹ leo cây còn khó hơn!
"Cô... Hứa Hoan Nhan, cô thật là hèn hạ vô sỉ!" Thích Dung Dung luôn luôn cho
rằng cô tốt tính, dễ bắt nạt, nhưng không ngờ rằng chỉ mấy câu nói của
cô đã làm bà nghẹn họng không nói được lời nào.
"Bác gái,
người đừng nóng giận, đừng cãi lộn cùng Hoan Nhan, chắc rằng vì cô ấy đã phát hiện trong bụng con có con của A Hạo, nên trong lòng cô ấy thấy
khổ sở đó thôi. Người nghĩ mà xem, người đàn bà nào thấy người mình yêu
có con với người đàn bà khác lại không khổ sở trong lòng đây? Huống chi, bây giờ Hoan Nhan đã không thể sinh con nữa, vốn dĩ trong lòng cũng
không vui. Bác gái, chúng ta nên nhường nhịn cô ấy, đừng cáu giận với cô ấy nữa, được không?"
Thái Minh Tranh nói mấy câu, tưởng như thật thông tình đạt lý, nhưng chỉ là câu nói cửa miệng, còn bên trong
đầy sự châm chọc, làm cho Hoan Nhan cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng
bàn chân toát ra, xông thẳng lên đỉnh đầu. Cô thật đáng thương, trên đời này cũng không thể tìm được người đàn bà thứ hai nào so với cô có thể
đáng thương hơn. Chồng của cô quay lưng lại với cô, cùng người người
khác sinh con, mà cô vẫn còn ở ngu ngốc, mơ hồ đi tìm thầy hỏi thuốc,
hy vọng sinh thêm một đứa con để ổn định cơn sóng ngầm mãnh liệt trong
nhà.
Hoan Nhan đột nhiên cảm thấy cứ giằng co như vậy cũng
không có ý nghĩa gì, cô nhàn nhạt cười một cái, "Chú Trần, chẳng cần nói nữa, lái xe đến trường học thôi."
Cô hiện tại chỉ muốn mang theo con gái rời đi, vĩnh viễn đi khỏi nơi này. Tình yêu là cái gì?
Tình yêu chẳng qua chỉ là một đống cứt chó bên ngoài bọc đường, chỉ có
mình cô mới ôm vào trong ngực, mãi đến khi nếm thử ở trong miệng, mới
biết ở bên trong có vị gì mà thôi!
Mãi đến lúc xe đã đi rất xa rồi, hơi thở gần trở lại bình thường, Hoan Nhan mới láng máng nhớ
ra, quả thật cô đã gặp người đàn bà kia. Cô không phải là người có trí
nhớ kém, huống chi đây lại là một người đàn bà đầy ác ý, đã làm cô khó
chịu trong buổi hôn lễ của cô và Thân Tống Hạo.
Thì ra là cô ta đã từng là người tình của Thân Tống Hạo! Trong buổi hôn lễ
ngày hôm ấy cô ta đã nức nở nghẹn ngào, chạy đến muốn khuấy đảo. Cô nhớ lúc
ấy người đàn bà có tên gọi là Thái Minh Tranh đã từng ép cô uống rượu, Thân Tống
Hạo đã định uống thay cô, cuối cùng vẫn là cô cậy mạnh một hơi uống cạn
sạch ly rượu.
Tình yêu của cô ta cũng thật là sâu nặng. Đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa
hề kết hôn, cô ta cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, rốt cục bây
giờ tu thành chánh quả, cũng coi như đã viên mãn.
Trong lòng của Hoan Nhan không còn cảm thấy khó chịu nữa, có lẽ là do lòng cô đã
tê dại, có lẽ là do cô đã bị tổn thương sâu sắc nên sẽ không còn thấy
thương tâm nữa... có lẽ, có lẽ cô đối với Thân Tống Hạo triệt triệt để
để chết tâm, thất vọng... triệt triệt để để mang toàn bộ tình yêu niêm
phong lại và cất đi.
Hoá ra cõi đời này đàn ông giống như
Tằng Á Hi chỉ có một... hoá ra là cô đã bỏ qua cả một vườn hoa tuyệt
đẹp, để mang về một cây hoa Hồng khô héo... Hoá ra là tình yêu của cô
hoàn toàn từ đầu tới cuối là một câu chuyện cười thật lớn... Hoá ra là
Hứa Hoan Nhan cô ngu ngốc đến không còn thuốc chữa.
Hoan
Nhan đứng phía ngoài trường học của Noãn Noãn, giờ tan học chưa đến nên
chưa có chuông báo. Cô đứng ở ngoài cửa lớn, cứ nhìn chằm chằm không
ngừng như vậy vào trường học. Nếu như Noãn Noãn biết mình lại một lần
nữa bị mọi người vứt bỏ, nếu như Noãn Noãn biết ba ba của nó lại một lần làm thương tổn mẹ, còn mẹ thì cũng thể nào tiếp tục ở lại đây nữa thì
Noãn Noãn sẽ như thế nào đây?
Nghĩ đến Noãn Noãn, lòng cô
dường như bị một mũi dùi đâm vào thật đau đớn. Nỗi đau đớn dường như
từng chút, từng chút lớn dần rồi tràn ngập khắp trái tim cô.
Anh đã từng không chỉ một lần nói với cô: “Nhan Nhan, giữa chúng ta không
bao giờ ... còn lừa gạt nhau nữa... Nhan Nhan, giữa chúng ta sẽ không có một chút bí mật nào hết... Nhan Nhan, chúng ta hãy đối đãi với nhau một cách thẳng thắn, không bao giờ giấu giếm lẫn nhau bất cứ điều gì”...
“Thân Tống Hạo, anh đã nói như vậy... Nhưng đây chính là anh đang thẳng
thắn sao, đây chính là những lời thổ lộ tình cảm của anh sao?”
Anh mang vết hôn mà Thái Minh Tranh lưu lại, còn có thể trâng tráo nói đó
là em lưu lại... anh bị em trực tiếp hỏi xóc như vậy mà trên mặt lại còn có thể không nao núng chút nào, vẫn vững như Thái Sơn... em quả thật
bái phục anh vô cùng, bái phục anh, bái phục anh sát đất... tại sao
em
lại có thể đi yêu một phần tử thoái hoá, mặt người dạ thú như anh được
nhỉ?”
“Khi chúng ta ở chung một chỗ lúc buổi tối, chẳng lẽ anh không cảm thấy được mình bẩn thỉu sao?’
“Hứa Hoan Nhan, hãy nhớ lại một chút về mấy tháng qua đi... hãy suy nghĩ một chút, vì sao mày lại từng lần, từng lần trong lòng tự khuyên nhủ mình,
khuyến khích mình tiếp nhận anh ta, cùng anh ta bắt đầu cuộc sống mới
một lần nữa...bây giờ nghĩ lại, đầu của mày nhất định là bị bức tường
kia đụng phải nên đã hỏng mất rồi!
“Tại sao mày lại có thể
tin tưởng quá mức một người đàn ông như vậy? Tại sao mày nghĩ trên đời
này tuyệt nhiên không có đàn ông không ăn vụng thịt? Mày phải biết rằng, đối với Thân Tống Hạo, trước kia mày không cách nào giữ được trong tay, bây giờ vẫn vậy, một ngày nào đó dù cho mọi người chết hết thì anh ta
cũng không thuộc về mày đâu, Hứa Hoan Nhan ”.
Tiếng chuông
báo tan học vang lên, Hoan Nhan định thần, mới phát hiện mình vẫn
còn khóc lóc tự trách mình. Cô giơ tay lau nước mắt, cúi đầu cười khẩy, rồi bước vào cửa trường, hướng về phía phòng học của Noãn Noãn đi tới.
"Anh Hiền Trữ, hôm nay môn Toán em lại làm sai." Noãn Noãn đeo chiếc cặp
nhỏ, ngồi bên ngoài phòng học cấp hai, vừa nhìn thấy Mộ Hiền Trữ ra
ngoài, lập tức liền chạy tới, rất tủi thân, cực kỳ cẩn thận mở miệng
nói.
Mộ Hiền Trữ vẫn như trước lấy khăn tay ra, đầu tiên lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn, sau đó lau bàn tay nhỏ bé một chút,
mới bảo cô bé: "Chỗ nào em không hiểu, anh giảng lại cho em nghe."
"Tất cả đều không hiểu, em ghét môn Toán." Noãn Noãn chu cái miệng nhỏ nhắn, cô bé rất ghét phải đi học, hơn nữa thày giáo dạy Toán rất ác, cô bé
viết sai đề bài sẽ bị véo vào mặt.
"Có phải em lại bị thày giáo véo mặt không?" Mộ Hiền Trữ dừng lại, tinh tế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn,
tươi tắn, trắng nõn, vẫn còn vết hơi hồng một chút, cậu bé không khỏi
cau mày: "Em có còn đau không?"
Cậu bé cúi đầu, thổi thổi nhẹ nhàng trên khuôn mặt cô bé, chậm rãi hỏi.
"Vẫn còn đau, anh thổi đi." Noãn Noãn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp,
hàng mi rung rung giống như cánh bướm đang múa. Mộ Hiền Trữ chợt cúi
đầu, nhẹ nhàng hôn một cái: "Thiên Tình, sau này anh sẽ giảng cho em một số đề toán, không để cho thày giáo ức hiếp em nữa."
"Anh
Hiền Trữ , hôm nọ chị Tiểu Anh nói với em, trong lớp anh có một bạn nữ
đưa cho anh một tờ giấy." Noãn Noãn gật đầu một cái, lại mở to mắt nhìn
cậu, anh Hiền Trữ của cô dáng dấp đã đẹp mắt, lại sạch sẽ, hình dáng còn cao nhất lớp, tiết thể dục thường có nữ sinh đứng xếp hàng muốn chơi
cùng với anh ấy.
Mộ Hiền Trữ tuổi tuy nhỏ, nhưng sống trong
gia đình thuộc dòng dõi Nho học, lại thêm tính tình chín chắn, cậu lại
cầm bàn tay nhỏ bé của cô, cảm thấy bàn tay của cô thật mềm mại, yếu ớt, khiến cậu không muốn buông ra: "Anh xé bỏ vứt đi rồi."
"Vậy là anh không có xem chút nào hả?" Noãn Noãn trong lòng vui mừng không
dứt. “A, a, a, a!” cô viết cho anh Hiền Trữ một bức thư, cô nhìn thấy
anh gấp thật cẩn thận, cất ở trong hộp sắt nhỏ.
"Anh không
xem chút nào." Mộ Hiền Trữ liền chợt cười một cái, vuốt mái tóc mềm mại
của cô: "Ngoài Thiên Tình ra, bất cứ một ai khác anh cũng không cần."
"Thật chứ!" Noãn Noãn lập tức nhảy dựng lên thật vui vẻ. Mộ Hiền Trữ hoảng
hốt vội vàng kéo cô bé, sắc mặt tái nhợt đi: "Phía dưới là bậc thềm đấy, Thiên Tình chú ý nhìn đường nào."
"La la la la la..." Noãn
Noãn vui vẻ cảm giác như đang bay bổng, Mộ Hiền Trữ nhìn dáng vẻ ngây
ngốc điên điên của cô, không khỏi lắc đầu một cái, cầm tay của cô cũng
chặt hơn một chút.
"Mẹ em tới rồi, tạm biệt anh Hiền Trữ."
Noãn Noãn nhìn thấy Hoan Nhan, lúc này mới lưu luyến rút tay ra khỏi tay Mộ Hiền Trữ , đôi mắt to tròn, khi cười tít liền biến thành vầng trăng
khuyết.
Mộ Hiền Trữ gật đầu một cái, nhìn Hoan Nhan ở cách
đó không xa, “dì ấy nhìn dáng vẻ thật dịu dàng động lòng người, Thân
Thiên Tình vì sao lại giống như một Tiểu Ma Nữ đây?”
Nhưng mà cậu thích như vậy, quả thật là cậu thích Noãn Noãn, rất thích cô bé.
"Noãn Noãn, hôm nay cùng mẹ về nhà có được hay không?" Hoan Nhan nhanh tay
đón được con gái giống như một viên đạn nhỏ đang lao tới, thương yêu mở
miệng nói.
"Vâng, Noãn Noãn rất nhớ mẹ." Noãn Noãn nằm ở trong ngực mẹ, hai người cùng đi ra khỏi sân trường.