Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Cho Cô Sự Ấm Áp


trước sau

"A Chí, anh điên rồi, anh mau buông tôi ra!" Bởi vì chút giãy giụa nho nhỏ kia nên Kaka lại bắt đầu thở hổn hển trở lại. Cô đẩy anh nhưng anh vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ liều mạng hôn cô.

Sau đó thân thể cô đột nhiên trở nên mềm nhũn, lòng tràn ngập đau xót, nước mắt liền rơi lã chã. Cô chưa bao giờ là một cô gái thích khóc lóc, chưa bao giờ õng ẹo, động một cái là ngã lăn như trẻ con. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô khóc, mà lại là lần đầu tiên cô khóc nức nở ở trong lòng một người đàn ông ...

A Chí kinh ngạc buông cô ra, cô vẫn còn chưa thương anh, đối với anh không có chút cảm giác nào. Đã nhiều năm như vậy, anh không chỉ một lần cố lừa mình dối người, tự lừa gạt rằng cô không nhận ra tấm lòng chân thực của anh, thật ra thì cô cố ý làm bộ như không biết, chẳng qua là vì muốn giữ lại cho anh một chút tôn nghiêm, cho nên cô không thẳng thắn cự tuyệt anh.

"Thật xin lỗi. . . Nếu như em đã chán ghét tôi, hận tôi như vậy..." A Chí cúi đầu, anh không còn trẻ nữa, thời gian đã in dấu trên khuôn mặt đầy kiên nghị cùng ôn hòa của anh. Anh cắn răng khổ sở cười một tiếng: "Thôi được, chờ em khỏe trở lại, tôi lập tức liền biến mất, không bao giờ còn... xuất hiện ở trước mặt em nữa!"

Anh đột nhiên đứng dậy, xoay người hướng về cửa phòng bệnh xông ra bên ngoài, nhưng lại va ngay vào người bác sĩ đang đi vào, sắc mặt ông đầy vẻ vui mừng.

"Bác sĩ, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." A Chí mặt đỏ bừng, miệng xin lỗi liên tục.

"Không sao, không sao mà!" Bác sĩ khoát tay chặn lại, cười khanh khách đưa bản báo cáo chẩn đoán bệnh tới: "Thật là may mắn, đó là giả dương tính, cô không bị nhiễm khuẩn HIV (virus), cô có thể sống thật dài, thật lâu nữa, cùng chồng cô sống đến bạc đầu giai lão!"

"Ông nói gì?" A Chí cặp mắt đột nhiên sáng lên, anh nắm tay bác sĩ lắc mạnh: "Ông hãy nói lại lần nữa đi!"

"Chẳng qua là bệnh của cô ấy triệu chứng có chút giống với bệnh Aids, nhưng mà kết quả xét nghiệm lại thể hiện là giả dương tính. Chờ cô ấy hết sốt, sẽ lại giống như người bình thường thôi. Hai người có thể sống bình an cả đời cho đến chết!"

Bác sĩ còn đang cao hứng nói, Kaka sắc mặt lập tức đỏ rực lên, quay mặt sang bên, hai mắt nhắm nghiền. Mặt trời lại ló ra, ánh nắng vàng nhẹ nhàng bay múa chiếu rọi vào trong phòng. Đột nhiên Kaka cảm thấy khí lực của mình lại trở về nguyên vẹn như ban đầu.

"Cảm ơn ngài, cám ơn ngài, bác sĩ!" A Chí siết chặt tay thầy thuốc lắc mạnh, cao hứng giống như là một cậu bé con. Bác sĩ nhìn anh chỉ cười ôn hòa: "Hãy chăm sóc thật tốt cho phu nhân của anh đi."

"Kaka, em nghe thấy không, em không sao rồi, em vẫn có thể tiếp tục sống, sống đến khi chúng ta trở nên già đi" A Chí cách chăn ôm cô, vui vẻ cười nháo như một cậu bé con.

"Anh gọi điện thoại cho Tĩnh nhi, để cho cô ấy yên tâm." Kaka đẩy đẩy anh, sắc mặt đỏ bừng càng thêm nóng rực. Lần đầu tiên A Chí thấy cô đỏ mặt, không khỏi ngây người ra nhìn.

Lúc đó, cô mặc đang mặc bộ quần áo bệnh nhân có kẻ nhỏ màu xanh lam, gương mặt vừa nhỏ lại vừa gầy, nhìn chẳng có gì là đẹp mắt, nhưng mà A Chí nhìn lại cảm thấy trong lòng thật yêu thích, thật ưa nhìn, anh nhìn cô cười ngây ngốc: "Em nhìn thật là đẹp."

Kaka khuôn mặt bừng đỏ, ánh mắt sáng ngời, cô cười trách móc: "Anh vẫn còn chưa đi sao!"

"Mới vừa rồi... mới vừa rồi... bác sĩ nói anh là chồng em..." A Chí cứ đứng ỳ tại chỗ, chân tay không động đậy, cúi đầu không dám nhìn cô nói nho nhỏ.

"Shit." Kaka xì mạnh một cái, cô vừa cười vừa quay người lại, cảm thấy tinh thần cũng đã khá hơn nhiều, thì ra tâm lý có tác dụng thật là lớn. Mới vừa rồi cô còn cảm thấy thống khổ gian nan, nhưng lúc này lại cảm thấy cả người thật khoẻ mạnh.

"Lại còn nói như vậy, người đã gầy đi mất khối thịt rồi đấy..." Cô lầu bầu một tiếng, cười rồi nhắm mắt lại.

"Kaka!" A Chí phản ứng chậm, thật lâu mới tỉnh táo lại, lập tức nhào tới ôm lấy cô mà hôn. Anh vừa hôn vừa nói líu ríu như trẻ con: "Em mặc quần áo gì nhìn cũng đẹp, dù em mập hay gầy nhìn vẫn đẹp, chỉ cần nhìn thấy em là anh lại muốn hôn em..."

"Thật không có tiền đồ!" Kaka đấm anh, khuôn mặt mày tràn đầy vui vẻ.

A Chí cười rất thật thà, hôn nhẹ mặt của cô: "Sao lại không có tiền đồ, thế giới lớn như vậy, anh vẫn thấy Kaka là tốt nhất, cái gì cũng tốt, không ai bằng được Kaka hết."

"Shit...Anh lại ba hoa" Kaka lại đẩy anh, trong lòng cô thật cao hứng, đã nhiều năm qua, cô đã từng nghĩ mình sẽ không có được tình yêu đẹp đẽ giống như Nhan nhi, Tĩnh nhi, nhưng không ngờ vậy mà vẫn có người yêu cô sâu sắc như vậy, cô thật vui sướng, thật hạnh phúc.

"Kaka, cháo vẫn còn nóng đây, cậu mau uống..." Tiếng nói oang oang của Văn Tĩnh vang lên nơi cửa phòng bệnh. Kaka cùng A Chí giật nảy mình, lúc này bọn họ đang ôm nhau thật chặt, cả nửa người cô đang nằm gọn trong ngực anh, còn anh đang hôn nhẹ trên gò má của cô...

"Tớ chẳng nhìn thấy cái gì hết..." Văn Tĩnh đứng yên xoay người ngay tức khắc, còn vụng về che mắt.

"Đừng giả bộ đức hạnh nữa, mau vào đi." Kaka đẩy A Chí ra, cúi đầu ho khan hai tiếng, nhìn Văn Tĩnh đi vào, trên gương
mặt đã thấy hồng hào hơn, so với khí sắc buổi trưa thoạt nhìn cũng thấy đã tốt hơn nhiều!

A Chí thức thời đi ra ngoài, Kaka lôi kéo tay Văn Tĩnh, cảm khái thở dài một cái: "Khoảng một canh giờ trước, tớ còn tưởng rằng mình sẽ chết... may ông Trời phù hộ... Tĩnh nhi, tớ không sao rồi, tớ vẫn có thể sống được, sống thật dài, thật lâu, mãi mãi..."

Đột nhiên nghe Kaka nói như thế, Văn Tĩnh gần nửa ngày mới phản ứng được, đáy mắt lập tức toát ra vẻ vui sướng . Cô vừa lôi kéo Kaka, vừa vui vẻ kêu lên: "Thật tốt quá, tớ đã nói ba người chúng ta, ai cũng không được phép đi trước, chúng ta sẽ phải sống đến lúc có con đàn cháu đống mới được!"

"Đúng như vậy, ba người chúng ta, phải là bạn tốt cả đời, không một ai được phép thành kẻ phản đồ, rời bỏ thế giới này mà đi trước." Kaka khẽ thở dài một tiếng, nắm chặt tay Văn Tĩnh: "Nhan nhi thế nào?"

Văn Tĩnh ánh mắt trầm xuống: "Cậu ấy biết chuyện rồi, buổi sáng ở bên ngoài bệnh viện thiếu chút nữa nổi điên, suýt nữa bị xe đụng... tớ đoán Nhan nhi trong lòng bị khó chịu như vậy, Hạo tử cũng sẽ không làm ngơ mà ngồi yên đâu. Vừa rồi tớ thấy Kỳ Chấn vẻ mặt cũng rất khó nhìn, sợ rằng..."

"Cứ để tuỳ ý bọn họ đi." Kaka cười cười, ung dung nói "Cậu yên tâm đi, người đàn ông của cậu và Nhan nhi đều không phải là người thường, bọn họ tự có biện pháp... nếu như ban đầu, tớ chẳng cần cậy mạnh, cũng sẽ không gặp phải cảnh tượng hôm nay."

"Kaka..." Văn Tĩnh nhìn cô, thâm tâm chợt áy náy: "Tất cả đều tại tớ, tớ đã để cho cậu chịu nhiều đau khổ vậy ..."

Cô vẫn còn nhớ, ngày đó chính cô cố tình muốn đi gặp Lâm Thiến.

"Đừng nói với tớ những lời này. chúng ta luôn yêu quý nhau, đừng nói bị vài chỗ ủy khuất, có ra lệnh bắt tớ, tớ cũng nguyện ý." Kaka cười một tiếng, ôm Văn Tĩnh: "Có những người bạn như các cậu thật là tốt, tớ cảm thấy rất hạnh phúc."

Văn Tĩnh hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cũng cười ha hả theo Kaka: "Tớ cũng cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần ba người chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ là tốt nhất."

"Sẽ là như vậy." Kaka tâm tình dâng cao, cùng Văn Tĩnh ôm nhau thật chặt.

Ngoài hành lang, A Chí dựa lưng vào tường, mu bàn tay bị anh cắn tím bầm một mảnh, nước mắt đã ngập tràn trong hốc mắt, tựa hồ sẽ rơi ngay lập tức, nhưng cuối cùng lại không hề chảy xuống.

Anh không dám nghe những tiếng nói tràn đầy vui vẻ của Kaka, anh cũng không dám nghe những lời nói tràn đầy hy vọng của cô, anh có thể chết cùng cô, nhưng không đủ sức cho cô một chút hy vọng sống.

***********

Nghe nói bởi vì Lâm Thiến ở trong tù có biểu hiện xuất sắc, lại có người gánh trách nhiệm tìm người bảo lãnh sau thẩm vấn cho cô ta, cho nên chỉ sau sáu tháng ngồi tù ngắn ngủn cô ta được thả tự do.

Còn nghe nói cô ta vừa ra tù thì có lão Đại ở khu tây thành tự mình lái xe đi đón cô ta, sau đó còn tặng cho cô ta một quán rượu. Có thể nói đối với một người đàn bà đã từng ngồi tù như vậy, hoàn cảnh thế này cũng quá tốt.

Hoan Nhan và Văn Tĩnh khi nghe được chuyện này cơ hồ đều muốn giận điên lên. Hết lần này tới lần khác hai người Kỳ Chấn và Thân Tống Hạo vẫn như Lã Vọng buông cần, giống như cái gì cũng không quan tâm, trước sau như một chẳng làm cái gì.

Hoan Nhan mấy lần nói mãi, Thân Tống Hạo nếu không phải là dùng lời xóa quá khứ thì chính là bỏ mặc. Càng về sau, khi Hoan Nhan tức giận gần như phát điên lên thì anh mới lộ ra hai câu: “Cứ để cho cô ta chạy đi, rồi mà xem.”

Đã chạy đi rồi, còn nhìn như thế nào chứ? Người đàn bà kia chỉ trong hai tháng đã đem một gian phòng lớn kinh doanh thành quán rượu có tiếng, việc đó khiến lão Đại trở nên yêu quý, cưng chiều cô ta hết mực, cô ta hiển nhiên trở thành phu nhân của ông trùm xã hội đen. Hoan Nhan càng nghĩ càng giận, chỉ thiếu nước đem tiền riêng của mình ra đi thuê sát thủ!

Cũng không quá hai ba ngày sau, lại có tin tức truyền đến, nói là Lâm Thiến bao nuôi tình nhân, hai người cùng nhau hít thuốc phiện, trong lúc cả hai còn đang mơ mơ màng màng thì bị lão Đại bắt quả tang.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện